CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trước đây Phó Thiên Tứ cũng là ở qua phòng nhỏ, cho nên cũng không có ghét bỏ nơi này của chú dì Phúc.

Một bộ ghế gỗ cũ, dì Phúc rất cẩn thận làm thảm trải lên, ghế gỗ được rửa vô cùng sạch sẽ có thể thấy đã được dùng từ rất rồi, thảm trải ở bên trên cũng là dì Phíc tự mình thêu, đặc biệt xinh đẹp, thực sự rất đẹp!

Phòng khách có phần hẹp, nhưng là tràn đầy không khí gia đình, ấm áp khiến lòng người cũng ấm lên theo.

Thấy trong phòng đắp một cái bếp lò, ống khói theo cửa thông ra phía ngoài, trên lò có nướng điểm tâm, vòng quanh miệng bếp lò có để một vòng quả quýt, khiến cho trong phòng đều là mùi vị của quýt, mùi thơm hết sức đặc biệt.

Trong nhà vốn là mà ấm, bếp lò là vì hôm nay Phó Kiến Văn muốn tới, cho nên chú Phúc đặc biệt chuẩn bị...

Trước đây lúc nói chuyện trời đất, trong vô tình chú Phúc nghe Phó Kiến Văn nhắc qua, khi còn bé ở cùng với bà nội, thích nhất chính là mùa đông đến trong nhà có một cái bếp lò, bà nội sẽ nướng điểm tâm cùng quả quýt cho anh ăn.

Tố Tâm cũng cởi áo khoác ra, Phó Kiến Văn thuận tay nhận lấy treo xuống móc áo.

Chú Phúc bắt chuyện cùng tiểu Lục và Phó Thiên Tứ, mời hai người họ ngồi, Phó Thiên Tứ lại đi tới trước cửa, xuyên thấu qua cửa kính trong suốt đánh giá khu nhà nhỏ bên ngoài.

Tiểu Lục nói cám ơn, ngồi xuống.

Dì Phúc mang theo Đoàn Đoàn trở về, thấy Phó Thiên Tứ đứng ở nơi đó nhìn ra phía ngoài, mở miệng cười: “Tiểu tử này chính là...”

“Phó Thiên Tứ...” Phó Kiến Văn mở miệng.

“Thiên Tứ, thật là một cái tên rất hay!” Dì Phúc cười, “Thiên Tứ... Đã tới đến ăn một chút điểm tâm!”

Phó Thiên Tứ khó có khi ngoan ngoãn gật đầu, cậu ta ngồi xuống ở bên cạnh Tố Tâm, hai tay tiếp nhận điểm tâm mà dì Phúc đưa, nghiêm túc nói cảm ơn.

Bình luận

Truyện đang đọc