Tố Tâm xoay người quàng lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, muốn hôn lên môi anh, nhưng cánh môi mềm mại lại rơi vào trên cằm.
Hai tay của Phó Kiến Văn ôm chặt eo nhỏ của Tố Tâm, ngẩng cằm lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn xem Tố Tâm: "Vừa mới dậy em lại cố ý muốn chọc người, có phải không muốn xuất phát đúng giờ hay không! Đoàn Đoàn cùng chú Hồ còn đang chờ ở dưới lầu đấy!"
Tố Tâm trả vờ tức giận buông phần gáy của Phó Kiến Văn ra, hạ chân xuống, cố ý bưng mặt, trừng lên nhìn Phó Kiến Văn, nói: "Cũng chỉ hôn một chút thôi mà, nào có cố ý chọc người! Anh lại nghĩ nhiều rồi!"
Vừa dứt lời, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn liền ôm Tố Tâm vào trong lồng ngực, dùng sức hôn sâu... Hôn đến nỗi Tố Tâm không chịu nổi dùng hai tay đẩy bả vai của anh ra, còn thân thể thì vội nghiêng về phía sau để né tránh.
Nhận ra được khi thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, nơi đó của Phó Kiến Văn đã bắt đầu biến hoá, làm cho nhiệt độ ở hai gò của Tố Tâm quả thực cao đến không thể cao hơn.
Rõ ràng vừa hãy là tự cô hùa theo Phó Kiến Văn, còn bây giờ thì lại chống cự, bởi vì cô lo cái hôn này sẽ diễn biến thành một trận triền miên đến long trời nở đất.
Hai người thở hổn hển tách môi lưỡi ra, sau lưng của Tố Tâm đã chạm phải chỗ tựa lưng của ghế sô pha, cô hít thở liên tục, cúi đầu kìm hãm tim đập của chính mình.
Còn tiếng hít thở ồ ồ của Phó Kiến Văn liền vang lên trên đỉnh đầu của cô, hơi thở phun qua cái trán, khiến cho Tố Tâm bị phỏng đến nỗi thân thể tê dại...
"Tối hôm qua hồ nháo lâu như vậy, cũng là bởi vì nụ cười cùng ánh mắt kia của em!" Phó Kiến Văn dùng sức đem hông của Tố Tâm kéo về phía mình, làm cho cô cảm nhận được khát vọng của anh, "Em suy nghĩ xem nụ hôn của em, sáng sớm có đáng sợ hay không!"
Tố Tâm nghe thấy Phó Kiến Văn nói vậy cười ra tiếng, cô ngửa đầu lên nhìn Phó Kiến Văn, nói: "Anh cũng có lúc sợ!"
"Sợ..." Phó Kiến Văn nghiêm trang gật đầu, "Sợ Phó phu nhân chỉ để ý nhóm lửa, mặc kệ không thèm dập tắt lửa!"
Tố Tâm: "..."
"Cốc Cốc Cốc —— "
Tiếng gõ cửa truyền đến làm cho Tố Tâm hoảng sợ, cô vội vàng đẩy Phó Kiến Văn ra.
Phó Kiến Văn lại càng ôm cô chặt hơn, hướng về phía cửa hỏi: "Chuyện gì!"