CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua Tố Tâm, sau đó sâu thẳm nhìn về phía Lý Mục Dương, một cái tay khác ung dung thong thả thả khăn ăn xuống, không nóng không lạnh mở miệng nói: "Lấy tư cách là một người đàn ông, tôi rất chú ý! Cho nên, Lý tiên sinh vẫn là đem sự thưởng thức đối với vợ của tôi để ở trong lòng, vĩnh viễn không nên nói ra miệng..."

Tiếng nói trầm thấp gợi cảm, rõ ràng nói hững hờ nhưng lại vô cùng tản mạn, so với âm thanh yếu ớt vô lực của Lý Mục Dương, vẫn là hết sức có lực uy hiếp.

Đại khái không nghĩ tới biểu hiện của hai vợ chồng này chính là như vậy, con mắt của Lý Mục Dương híp lại, độ cong ở khoé môi không ép được.

Phó Kiến Văn trả lời thật đúng là thẳng thắn...

Trong lúc nhất thời, không khí phảng phất giống như ngưng trệ, mặc dù khoé môi của Phó Kiến Văn cùng Lý Mục Dương đều mang theo ý cười thân sĩ lễ phép.

Tiểu Lục vô cùng vui vẻ, cảm giác Phó tổng nhà mình soái quá đi.

"Ăn xong rồi sao!" Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm.

"Vâng!"

Tố Tâm sớm đã ăn no rồi, bữa cơm này cô một mực cúi đầu ăn đồ ăn, không muốn nhìn xem Lý Mục Dương ở phía đối diện, vì cô luôn cảm thấy ánh mắt của Lý Mục Dương nhìn mình là lạ, không biết là muốn từ trên người cô nhìn thấy người yêu của anh ta, hay là có ý gì khác.

"Chúng tôi xin đa tạ Lý tiên sinh đã tiếp đãi, vợ của tôi uống hơi nhiều, chúng tôi liền cáo từ trước!"

Phó Kiến Văn đỡ Tố Tâm đứng dậy, tiện tay cầm qua áo khoác ở chỗ tựa lưng của Tố Tâm.

Vưu Nại Nại cùng tiểu Lục nhanh chóng tiến lên, Vưu Nại Nại giúp Tố Tâm cầm túi xách, tiểu Lục cầm áo khoác giúp Phó Kiến Văn, hai người cung kính gật đầu với Lý Mục Dương sau đó đi theo phía sau Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ra ngoài.

Nhìn xem Phó Kiến Văn thong dong đỡ Tố Tâm rời đi, A Triển đứng dậy đi đến bên người Lý Mục Dương nói: "Tiên sinh..."

*******

Hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha, đủ 75,7k mai bão tiếp 10 chương nhé

7/10

Bình luận

Truyện đang đọc