CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Có thể tưởng tượng, Tiểu Đường Quả đang ôm đầu lên án Vưu Nại Nại...

"Có chuyện gì thì nói chuyện thật tốt là được rồi, em động tay làm cái gì!"

Trong điện thoại mơ hồ truyền đến giọng nói của Đường Tranh.

Vưu Nại Nại tựa hồ không quá thích Đường Tranh tiếp xúc với Tiểu Đường Quả, để Đường Tranh đi xa chút.

Đoàn Đoàn nhìn xem điện thoại, mấy lần muốn há miệng, nhưng đầu bên kia đều là ồn ồn ào ào, căn bản cũng không cho Đoàn Đoàn cơ hội mở miệng.

Nhỏ bé chớp to mắt nhìn xem màn hình điện thoại di động, suy nghĩ một chút sau đó cực kỳ lễ phép nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Đường Quả, bye bye..."

Sau đó, Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tố Tâm.

Tố Tâm cúp điện thoại, cô nghiêm túc nhìn xem Đoàn Đoàn, xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc, nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta là thông minh nhất! Ngày hôm qua bị sốt chính là không may, không phải là đồ đần giống như mẹ của Tiểu Đường Quả nói!"

Tố Tâm nói rất chăm chú, Đoàn Đoàn cũng nghe rất chăm chú, nhóc dùng sức gật đầu, mẹ nói Đoàn Đoàn không phải đồ đần thì nhất định không phải đồ đần, Đoàn Đoàn cười tươi rói.

...

Lý Mục Dương đứng ở cửa sổ khách sạn nhìn ra phía trước, quan sát toàn bộ Hải Thành bị mưa dầm bao phủ.

A Triển khẩn trương đứng ở một bên nhìn xem Lý Mục Dương, lo lắng đợi Lý Mục Dương trả lời, nhưng Lý Mục Dương đã đứng ở đằng kia gần 15 phút rồi mà vẫn không có ý định đổi khách sạn.

"Lão bản, hiện tại bây giờ chúng ta đang ở nước ngoài, hơn nữa... Vẫn là ở Hải Thành, Chỗ ở này không phải thực sự tốt! Chúng ta nhanh chóng đổi khách sạn! Ngài chớ do dự!" A Triển gấp gáp giục, âm điệu khó tránh khỏi có phần cao.

"Thay đổi khách sạn, Phó tiên sinh liền không tra được ra sao! Người khác liền không tra được ra sao!" Lý Mục Dương dùng gậy ba tong gõ gõ vào kính cửa sổ, cũng không để ý rằng A Triển không cung kính, hắn ra hiệu cho A Triển nhìn về phía đối diện, "Chúng ta đã sớm bị nhìn chăm chú rồi!"

Trong lòng A Triển căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc