CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nghe được mẹ của Đoàn Đoàn gọi tên của mình, Tiểu Đường Quả quá vui vẻ rồi: "Dạ! mẹ của Đoàn Đoàn ơi! Con là Tiểu Đường Quả! Mẹ của Đoàn Đoàn thật là dịu dàng nha! Không giống như mẹ của con chỉ biết đánh con, con cũng muốn có mẹ như mẹ của Đoàn Đoàn! Con muốn kết hôn cùng Đoàn Đoàn, kết hôn cùng Đoàn Đoàn rồi, thì mẹ của Đoàn Đoàn cũng chính là của con"

Đoàn Đoàn: ""

Ở đầu bên kia điện thoại Tố Tâm không nhịn được cười: "Hai đứa còn nhỏ, chưa đủ tuổi kết hôn mà!"

Tiểu Đường Quả đã cướp điện thoại khỏi tay của Đoàn Đoàn, cô nhóc đặt mông ngồi dưới đất, ôm điện thoại di động nghiêm túc nói chuyện cùng với Tố Tâm: "Con xem phim, thấy các bạn nhỏ cũng có thể làm đám cưới mà! Con đã nói với mẹ con về chuyện này rồi, mặc dù mẹ con không đồng ý thậm chí còn cầm chổi đánh con, nhưng con đã quyết định rồi, con phải lấy Đoàn Đoàn!"

Nghe được tiếng cười của Tố Tâm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, hai bàn tay nhỏ đặt trên đầu gối của Đoàn Đoàn nhẹ nhàng nắm chặt

Tiểu Đường Quả nói chuyện rất chau chuốt, Đoàn Đoàn nhìn Tiểu Đường Quả với ánh mắt hâm mộ, nhóc cũng muốn nói với mẹ nhiều lời như vậy

Cúp điện thoại, đầu của Tố Tâm đã khá hơn nhiều, không còn đau như trước nữa

Cô vừa mới đem điện thoại di động đặt ở đầu giường, liền nhìn thấy một bó hoa hồng cùng một tờ giấy, cô cầm qua liếc nhìn Trong nháy mắt mặt đỏ tới tận mang tai

Bà xã, sau khi rời giường nhớ phải ăn sáng, sau khi ngủ dậy gọi điện thoại cho anh, anh sẽ trở lại đón em —— chồng của em, Phó Kiến Văn

Hương thơm hoa hồng toả ra ngào ngạt, ngọt ngào chui vào trong lòng của Tố Tâm

Tố Tâm đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh, khắc chế không nghĩ đến việc cô đi vệ sinh trước mặt Phó Kiến Văn tối ngày hôm qua nữa

Rửa mặt thay quần áo xong, Tố Tâm mới gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn

"Anh đây!" Phó Kiến Văn mỉm cười nói, "Đau đầu sao!"

"Vâng, có một chút, hiện tại đã tốt hơn nhiều"

Tố Tâm cầm bó hoa hồng trong tay, tìm một cái bình hoa cắm vào, đặt ở trên bàn trà

Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, chiếu vào những bông hoa hồng đỏ rực, dường như đáy lòng đã từng tĩnh mịch của Tố Tâm Cũng dấy lên một tầng ấm áp

Bởi vì Phó Kiến Văn, trong lòng Tố Tâm từ nơi hoang vu toàn gió là gió bỗng từ từ có nhiệt độ

Đời này có biết bao nhiêu may mắn, cô mới có thể gặp được Phó Kiến Văn!

"Ở bên văn phòng luật sư còn có chút việc, chắc tầm nửa tiếng nữa sẽ trở về đón em, đã ăn sáng chưa!"

Tiếng nói của Phó Kiến Văn vẫn nhẹ nhàng ấm áp như thế, dù có đi kèm theo sự cứng rắn nhất thời, nhưng Tố Tâm vẫn cảm giác được anh rất quan tâm tới mình

Tố Tâm đem tóc rối vén ra sau tai, nhìn xem bó hoa hồng ở trước mặt, khoé môi cô nở nụ cười: "Em chưa, giờ này chắc nhà ăn cũng đóng cửa để chuẩn bị bữa trưa rồi, em kêu phục vụ phòng mang đồ ăn đến rồi"

"Chờ anh trở lại"

"Vâng!"

Tố Tâm cúp điện thoại, trong lòng Tố Tâm có cảm giác an tâm mà từ trước đến nay chưa từng có

"Kinggg kongg ——"

Nghe được tiếng chuông cửa, Tố Tâm nắm điện thoại di động, mở cửa ra, người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào

Sau khi Tố Tâm nói cám ơn rồi lấy ra ví tiền của mình, chính lúc đưa tiền bo cho người phục vụ thì cô nghe thấy bên ngoài cửa có người gọi mình

Ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Mạn Mạn đeo kính đen, Mặc một chiếc váy trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài, đi giày cao gót, hai cái thẳng tắp lộ ra bên ngoài

"Sao cô lại ở thành Phố B rồi!" Tô Mạn Mạn không xin phép mà vào, vượt qua người phục vụ, mỗi một bước đi đều rất phong tình, làm cho người phục vụ không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạn Mạn

Tố Tâm chưa quên Tô Mạn Mạn đã từng ra tay giúp đỡ mình, cô nở nụ cười với Tô Mạn Mạn, bởi vì tối hôm qua uống nhiều rượu cho nên khuôn mặt thoáng tái nhợt làm cho người khác cảm thấy hơi tiều tuỵ

Bình luận

Truyện đang đọc