CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Nhiên mang theo đồ vật sau đó đi phía sau lưng Tố Tâm, tim đập có phần nhanh...

Nhiều năm không gặp, không biết Kỷ Vận đã trông như thế nào.

Trong trí nhớ của Tố Nhiên, Kỷ Vận đều là buộc tóc đuôi ngựa thấp, nhưng mái tóc lại loạn xì ngầu khô héo như cỏ dại, trên mặt cũng đều là vết bẩn che hết cả gương mặt...

Chỉ có lúc Kỷ Vận vừa mới tắm xong đi ra, mái tóc của bà mới mềm mại hơn một ít, mặt cũng mới sạch hơn.

Tố Nhiên liều mạng hồi tưởng lại gương mặt sạch sẽ của Kỷ Vận, nhưng làm sao cũng đều không nhớ ra được, giống như chưa từng quen biết.

Đại khái, ở trong lòng Tố Nhiên luôn khắc sâu ký ức Kỷ Vận chính là một người điên, dáng vẻ sạch sẽ sau khi tắm xong... nó mơ hồ đến nỗi làm cho cô ta không thể nhớ được dù chỉ là một ít.

Cửa bị mở ra, tới đón tiếp bọn họ chính là một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo bác sĩ màu trắng, người phụ nữ trung niên cười xưng hô Phó Kiến Văn và Tố Tâm là tiên sinh cùng phu nhân, sau đó gật đầu với Tố Nhiên: "Xin chào Tố tiểu thư..."

Đại khái là trước khi đến Tố Tâm đã gọi điện thoại, người phụ nữ trung niên biết họ của Tố Nhiên cũng không có gì là kỳ quái.

"Phu nhân đang ở sau hoa viên, tiểu nha đầu đang chăm sóc bà ấy!" Hộ công đối Lâm Noãn nói.

"Được! Khổ cực cho mọi người rồi!" Tố Tâm mỉm cười.

Tố Tâm dẫn Tố Nhiên cùng nhau tới hoa viên ở đằng sau, Kỷ Vận mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, bên ngoài lại trùm thêm một cái áo choàng màu đen, ngồi ở trên đu dây.

Trong lòng bà ôm một con gấu bông nhỏ, ánh mắt đờ đẫn vô thần nhìn qua nơi đồi núi xanh biếc phía xa, biểu lộ mộc mạc.

Đã từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên Tố Nhiên tới gặp Kỷ Vận, nhưng lại cách Tố Tâm, cách Phó Kiến Văn... còn có vườn hoa nhỏ, Tố Nhiên càng có chút không dám nhận thức Kỷ Vận.

Bình luận

Truyện đang đọc