CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Dưới ánh đèn lồng màu đỏ, ngón tay dài nhỏ của người đàn ông kia nắm lấy điện thoại di động đưa cho Tố Tâm, mu bàn tay của anh ta trắng nhợt như tờ giấy, huyết mạch màu xanh như hoa văn có thể thấy rõ ràng.

Tố Tâm đưa tay tiếp nhận, sau đó nhìn màn hình điện thoại di động một chút, màn hình không có vỡ, bật lên cũng không có vấn đề gì, Tố Tâm ngẩng đầu, mở miệng với người đàn ông thân hình gầy gò kia: "Điện thoại không sao..."

Tố Tâm chỉ nói bốn chữ, liền thấy con ngươi của người đàn ông đột nhiên run lên, sắc mặt hơi đổi.

Hôm nay tâm tình của Tố Tâm tốt, cho nên không tính toán cùng người đàn ông này, chỉ nói: "Nhiều người ở đây, không nên đi nhanh như vậy, bị đụng một cái vẫn là rất đau nhức!"

Tố Tâm nói tiếng Anh rất lưu loát, nói xong đem điện thoại di động cất vào túi áo, lại ôm lấy cánh tay của Phó Kiến Văn: "Chúng ta đi!"

Người đàn ông kia còn muốn nói điều gì, nhìn thấy ngũ quan lãnh túc của Phó Kiến Văn bên cạnh Tố Tâm, lời vừa ra đến khóe miệng liền nuốt trở vào.

Phó Kiến Văn nhìn người đàn ông kia một mắt, thấy người đàn ông kia gật đầu với mình, màu mắt của Phó Kiến Văn thâm sâu khó lường, cũng là khẽ gật đầu.

Nhìn theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn rời đi, ánh mắt của người đàn ông kia trở nên xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, cả người như là bị rút đi linh hồn, chỉ lưu lại thể xác đứng ở nơi đó, như kiểu thế giới này đều không có quan hệ gì với anh ta nữa rồi.

Mấy người mặc thường phục bảo tiêu vội vội vàng vàng từ trong đám người lao ra, không kịp thở đứng ở trước mặt người đàn ông kia, trong đó có một người đàn ông khôi ngô nhất mở miệng: "Lão bản! Có thể đừng chơi đùa như vậy hay không, thân thể của cậu không tốt cậu không biết sao!"

Dưới ánh đèn sắc màu mềm mại ấm áp, bên trong con ngươi sâu thẳm của người đàn ông dần dần có vẻ mặt, như là cũng bị ánh đèn làm cho ấm áp hơn, anh ta chậm chạp cười ra, hỏi: "A Khai... Cậu có tin trên thế giới này sẽ có âm thanh giống nhau như đúc không!"

Bình luận

Truyện đang đọc