CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nghe Hạ Linh nói như thế, Tố Tâm đem lời nói lần trước thiếu nợ ân tình của chị nuốt trở về, không chối từ nữa, đem tiền nhận lấy.

...

Bữa tiệc mà giám chế Hạ nói, chính là cùng một nữ lãnh đạo ăn cơm, toàn bộ bữa tiệc ngoại trừ giám chế Hạ, Tố Tâm và nữ lãnh đạo là phụ nữ, ngoài ra, tất cả đều là đàn ông.

Lần này Hạ Linh mang theo Tố Tâm đến, là vì con gái của nữ lãnh đạo trước đây đặc biệt thích nghe tiết mục phát thanh của Tố Tâm, mở miệng ngỏ ý muốn Tố Tâm kí tên, muốn giám chế Hạ trực tiếp đưa người đến.

Dung mạo cùng trang phục của Tố Tâm cho tới nay, đều vô cùng nhã nhặn chứ chưa bao giờ ăn mặc hở hang quá chớn nên rất được lòng người lớn, tất nhiên, nữ lãnh đạo cũng có ấn tượng rất tốt đối với cô.

Trong lúc ăn uống, ước chừng là uống nhiều quá, có người đã không yên vị, nhân lúc giám chế Hạ và vị nữ lãnh đạo kia không chú ý, ở dưới gầm bàn một người đàn ông đã không yên phận chiếm tiện nghi của Tố Tâm, vừa vặn Bạch Hiểu Niên gọi điện thoại tới mới giúp Tố Tâm giải nguy, đến nhà vệ sinh Tố Tâm mới gọi lại cho Bạch Hiểu Niên.

Tố Tâm tựa ở trên bồn rửa tay, thấy có người từ bên trong đi ra rửa tay, cô hơi di chuyển sang bên phải một chút, nghe xong Bạch Hiểu Niên hỏi dò sự tình lúc này, Tố Tâm mở vòi nước ra, dùng mặt cùng bả vai kẹp lấy điện thoại, dùng sức rửa sạch mu bàn tay của mình noi mới vừa rồi bị người sờ vuốt qua.

"Không có chuyện gì, chỉ là cùng một nữ lãnh đạo ăn cơm, cô ấy rất tốt, cậu yên tâm ngủ đi, buổi chiều cậu và Tống Hiểu ăn cơm trước, không cần chờ mình đâu, chiều tối nay mình có chút việc..."

Đóng vòi nước lại, Tố Tâm đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, dùng nước rửa tay ra sức xoa bàn tay, hầu như dùng hết một bình nước rửa tay, đến khi mu bàn tay đỏ bừng đau đớn, Tố Tâm mới ngừng lại, giật mấy tờ giấy vệ sinh lau sạch bàn tay, vừa lau vừa đi ra ngoài.

Mới vừa kéo cửa phòng vệ sinh, âm thanh âm trầm quen thuộc truyền đến, bước chân Tố Tâm hơi dừng lại.

"Cậu chơi gái đến đầu óc cũng trở nên mụ mị rồi à! Ngay cả bản hợp đồng quan trọng như vậy cũng có thông qua!"

Đối diện cửa kính trong suốt, chính là Phó Kiến Văn đang đưa lưng về phía cửa ra vào gọi điện thoại, Phó Kiến Văn vẫn mặc quần áo giống lúc sáng, áo sơ mi đen, quần tây dài thẳng tắp, nổi bật lên thân hình cao lớn thon dài của anh, bóng lưng kiên cường, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta có cảm giác đây là một người vô cùng thành công.

Đại khái là lúc này trong lòng Phó Kiến Văn có chút bực tức cho nên gương mặt cương nghị hơi nhăn lại, giọng nói đã có chút thiếu kiên nhẫn cùng dồn nén căm tức.

"Nhường một chút..."

Âm thanh từ sau lưng Tố Tâm truyền đến, bả vai bị người khác chạm phải, Tố Tâm hướng về một bên dịch một bước.

Hai người phụ nữ đi ra, vóc người nóng bỏng, nhìn Tố Tâm một mắt, biểu lộ không thích.

Ngẩng đầu, Phó Kiến Văn đã xoay người, tầm mắt thâm trầm đã hướng về phía Tố Tâm nhìn lại, Tố Tâm nắm chặt giấy vệ sinh trong lòng bàn tay.

"A... Tố Tâm! Trùng hợp như vậy! Cô làm sao lại ở chỗ này!"

Từ phòng riêng đi ra tìm Phó Kiến Văn, Đường Tranh khóe môi ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy Tố Tâm, Đường Tranh đem điếu thuốc lá dời đi, cười hỏi một câu.

Tố Tâm không hé răng, Đường Tranh đem tầm mắt dời về phía Phó Kiến Văn đang hút thuốc ở hành lang: "Bảo sao, lão Phó nói là ra nhận điện thoại, hoá ra là ra ngoài lén lút hẹn hò cùng cô! Chẳng trách lâu như vậy không trở lại, ván bài đều đã bị điều hoà làm cho mát lạnh..."

Tố Tâm nghe được trong lời nói của Đường Tranh có chút chế nhạo, làm cho tai cô hơi đỏ lên, lại nghĩ tới lần trước bị Đường Tranh bắt gặp cô cùng Phó Kiến Văn ở trong phòng, cả người liền cảm thấy không dễ chịu.

Cô nhanh chóng giải thích: "Không phải, tôi tới chỗ này có một bữa tiệc..."

"Việc này cậu xem lại rồi giải quyết đi, mình cúp máy trước!" Phó Kiến Văn thu tầm mắt lại, cúp điện thoại, chau mày, đem điện thoại di động giả bộ đút vào túi áo âu phục đồng thời dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, cầm gói thuốc và cái bật lửa lên.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaa

Bình luận

Truyện đang đọc