CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm suy nghĩ hồi lâu, không biết phải mở lời với Phó Kiến Văn như thế nào...

Về phương diện này, cô trải qua còn quá ít, tính cách lại chậm chạp rụt rè, không có cách nào làm được bộ hào phóng lớn tiếng cùng Phó Kiến Văn thảo luận về đề tài này, cho nên trong lời nói đều là quanh co.

Mặc dù như thế, nhưng bên tai Tố Tâm vẫn không nhịn được mà đỏ bừng, tim đập nhanh hơn.

Tầm mắt của Phó Kiến Văn từ trên người Đoàn Đoàn dời đi, dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ đã đỏ ửng của Tố Tâm, chờ cô nói tiếp.

"Đoàn Đoàn bây giờ còn nhỏ, tuổi của em cũng còn trẻ..." Tố Tâm mấp máy môi nói tiếp, "Cho nên, em cảm thấy nếu muốn có thêm đứa trẻ, hay là đợi thêm mấy năm nữa, vậy từ giờ chúng ta... Mỗi một lần làm đều dùng biện pháp có được không, phòng bệnh hơn chữa bệnh, anh nói xem được không!"

Phó Kiến Văn nhớ tới tối hôm qua kịch liệt, bọn họ đích xác không có dùng biện pháp, nguyên bản Phó Kiến Văn cũng là cảm thấy hai người đã kết hôn rồi...

Rõ ràng ý tứ trong lời nói của Tố Tâm, Phó Kiến Văn biết Tố Tâm là vì Đoàn Đoàn mà cân nhắc, cho nên đáy mắt anh có ý cười, ý cười càng có vẻ làm cho đôi mắt thêm thâm thúy, thâm thuý đến mị lực vô cùng.

Tố Tâm có thể nghe được tiếng trái tim mình đập rầm rầm, trong siêu thị rất sáng, nhưng lại không sánh được với ngũ quan chói lóa của Phó Kiến Văn.

Mỗi lần bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm đều là người thua trận trước...

Cái cổ trắn ngần của Tố Tâm đã ửng đỏ, cô làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Đoàn Đoàn, tay phải vuốt ve cánh tay, đem ống tay áo vừa nãy bị đẩy lên khuỷu tay kéo xuống, trong siêu thị điều hòa mở hơi lớn, có phần lạnh, nhưng gương mặt dưới mũ lưỡi trai của cô lại nóng vô cùng.

"Trông chừng Đoàn Đoàn..." Phó Kiến Văn mở miệng nói.

"Vâng!" Tố Tâm thấy Phó Kiến Văn buông xe mua sắm ra, theo bản năng cô duỗi tay ra nắm chặt xe, thấy Phó Kiến Văn hướng về khu hàng tạp hoá đi tới.

Tầm mắt của Tố Tâm không dám rời khỏi Đoàn Đoàn quá lâu, cho nên thu tầm mắt lại liếc nhìn Đoàn Đoàn đang chuyên tâm chọn đồ chơi, lại không tự chủ đi tìm thân ảnh của Phó Kiến Văn...

Phó Kiến Văn thân cao chân dài, đẹp trai cao lớn đứng trong nhiều người nhưng vẫn rất nổi bật, cho nên Tố Tâm rất dễ dàng tìm được hình dáng của anh, thấy anh chính lúc buông thõng tầm mắt nắm đồ gì đó, Tố Tâm yên lòng, sự chú ý đặt ở trên người Đoàn Đoàn.

...

Đoàn Đoàn đứng ở trước khay chứa đồ, nhóc hơi lúng túng một chút, chỉ có thể lấy cái mình thích nhất, mẹ đã nói rồi, nhưng mà Đoàn Đoàn có chút lòng tham, cái gì nhóc cũng đều muốn lấy...

Nhóc âm thầm nắm tay lại, nhắc nhở mình không thể quá tham lam, mẹ đã nói chỉ được chọn một cái mình thích nhất, cho nên nhóc cũng chỉ có thể chọn một cái, cô giáo nói đứa trẻ ngoan là phải nghe lời mẹ!

Đoàn Đoàn hướng về phía Tố Tâm liếc nhìn, thấy chính lúc mẹ mỉm cười đối với mình, Đoàn Đoàn dụi dụi con mắt, tựa như quyết định gật gật đầu, kiễng mũi chân lên để với tới con khủng long bằng nhung, ôm vào trong ngực, cộc cộc cộc chạy đến trước mặt Tố Tâm, đem món đồ chơi nâng thật cao đưa cho Tố Tâm: "Mẹ!"

"Thích cái này sao!" Tố Tâm hỏi.

Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu.

Tố Tâm đưa tay nhận lấy bỏ vào trong xe mua sắm: "Còn được mua thêm một thứ, đi chọn đi!"

Đoàn Đoàn lại vui vẻ chạy về khu đồ chơi, nghiêm túc chọn.

Chưa được vài phút, Phó Kiến Văn trở về, đem đồ vật gì đó bỏ vào bên trong xe mua sắm, tầm mắt của Tố Tâm đi theo đốt ngón tay thon dài của Phó Kiến Văn, thấy anh thả vào trong xe mấy hộp bao cao su, khiến cho nhiệt độ trên mặt cô muốn nổ tung.

Cô hoảng sợ nhìn về hướng Đoàn Đoàn, thấy Đoàn Đoàn còn đang nghiêm túc nhảy nhót chọn đồ chơi, cô giảm thấp tiếng nói xuống: "Anh làm sao lại mua cái này ở đây!"

Phó Kiến Văn nghiêng đầu nhìn Tố Tâm, thấy khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô đã đỏ bừng, anh nói, giọng nói rất vô tội: "Không phải em muốn dùng biện pháp sao!"

*Hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc