CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong ảnh, hai tay Tố Tâm vịn vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, quay đầu trong nháy mắt kia, trong con ngươi vừa cất giấu chút giật mình, lại có ý cười, tóc mai có một sợi nhỏ theo gió ám muội dây dưa ở bên môi.

Còn ngũ quan kiên cường của Phó Kiến Văn đẹp như điêu khắc, đặc biệt là ở dưới đèn càng có vẻ thâm thúy, cả người được nhiễm lên một sắc màu ấm áp, anh tuấn trầm ổn, đáy mắt ôn nhu lại càng sâu.

"Thật là đẹp mắt!" Tố Tâm tán thưởng tấm tràn đầy ấm áp cùng yêu thương này.

“Ừ, anh cũng cảm thấy em là đẹp mắt nhất!" Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm vui lòng khích lệ.

Tính tai Tố Tâm chợt đỏ, ngẩng đầu, con mắt ngập nước nhìn về phía Phó Kiến Văn, đáy mắt ý cười càng sâu, như là đem sắc màu ấp áp của cả một con phố đều trộm vào trong mắt mình.

"Anh cũng đẹp mắt nhất!" Tố Tâm cười ra.

Nụ cười của Tố Tâm như thế, Phó Kiến Văn cũng chịu không nổi nhất...

Hai tay anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm lên, dùng sức hôn.

Nụ hôn cực kỳ ngắn ngủi, sau đó Phó Kiến Văn liền buông lỏng Tố Tâm ra, chỉ thấy mặt cô đã đỏ tới mang tai giống như là tôm được đun sôi, khiến cho tâm tình của Phó Kiến Văn thật là tốt.

Cho dù là thẹn thùng, Tố Tâm đến cùng cũng không có từ chối anh.

"Đi, đi về phía trước một chút!" Phó Kiến Văn lại kéo bàn tay nhỏ của Tố Tâm đút vào túi của mình, cuối cùng còn không quên căn dặn Tố Tâm đem bức ảnh gửi sang cho anh.

Tố Tâm vừa cầm điện thoại di động, vừa cúi đầu bước đi, sau đó đem bức ảnh gửi đến WeChat của Phó Kiến Văn.

Người đi đường khá nhiều, chỉ nghe được một tiếng tiếng Anh "Làm ơn cho qua", Tố Tâm còn chưa kịp tránh ra, bả vai đã bị người mạnh mẽ va chạm, cô lảo đảo về phía trước một cái, điện thoại trong lòng bàn tay rớt xuống, nếu không phải Phó Kiến Văn kéo cô đúng lúc, cô khẳng định đã ngã lộn xuống đất mất rồi.

"Không có chuyện gì!" Phó Kiến Văn che chở Tố Tâm, chau mày hỏi.

Tố Tâm lắc đầu, bả vai bị đụng đau đớn.

Người đàn ông vừa rồi vì vội vã mà đụng phải Tố Tâm dừng lại, nhìn xem điện thoại bị rơi bên dưới chân của mình, động tác chậm chạp mà cúi người nhặt lên, áy náy đưa cho Tố Tâm, trong lúc nói chuyện tiết tấu vô cùng chầm chạp: "Xin lỗi, cô nhìn một chút xem còn có thể dùng không! Nếu như không thể dùng tôi nguyện ý thanh toán bồi thường!"

Tiếng nói mát mẻ lạnh lẽo lọt vào tai, Tố Tâm ngẩng đầu, đối mặt với một ánh mắt sâu thẳm, phảng phất như trầm tĩnh như nước chết, dường như một người đã vô cùng già vậy.

Người đàn ông tóc đen mắt đen, mang theo hỗn huyết đặc hữu ngũ quan thâm thúy cảm giác, da thịt tái nhợt gần như bệnh trạng, như là cả ngày không thấy ánh mặt trời, ban ngày phục đêm ra quỷ mị, cao lớn thon dài hiểu rõ thân thể có vẻ thập phần gầy gò, có phần yếu đuối mong manh cảm giác.

Bình luận

Truyện đang đọc