CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Giống như... Kỷ Vận chỉ như một làn sương mù xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt của bà, dù cố gắng đến mấy cũng không thể nhìn rõ!

Kỷ Vận vốn phải là người quen thuộc nhất của Tố Nhiên mới đúng...

“Ừ! Tôi cùng Kiến Văn đón mẹ đi ra." Tố Tâm không có giống như Tố Nhiên, hết sức cường điệu Kỷ Vận là mẹ của ai.

Tố Tâm nói: "Hoàn cảnh trong bệnh viện không thật là tốt, mẹ không được chăm sóc tốt nhất, cho nên tôi cùng Kiến Văn đã sắp xếp mẹ tới vùng ngoại ô thành phố, nơi đó gần núi không khí trong lành, cảnh vật đều rất thích hợp dưỡng bệnh, cũng có người chuyên biệt chăm sóc cho mẹ!"

Tố Tâm không nghe thấy Tố Nhiên trả lời, Tố Tâm khẽ cười nói: "Nếu như cô muốn tới thăm mẹ, sáng sớm ngày mai chúng ta chọn một địa điểm để gặp mặt, tôi dẫn cô tới! Buổi chiều tôi phải đi tham gia một tiết mục, khả năng không có thời gian, cô xem xem có rảnh không!"

Tố Nhiên buông thõng con mắt, gật gật đầu sau mới ý thức tới Tố Tâm không nhìn thấy, hắng giọng một cái, nói: "Được! Vậy thì ngày mai! Vừa vặn tôi cũng không có chuyện gì, chúng ta gặp mặt ở quảng trường Thế Kỷ!"

Cùng Tố Nhiên nói xong, Tố Tâm cúp điện thoại, khóe môi không tự chủ cười lên.

Kỷ Vận nhìn thấy Tố Nhiên nhất định sẽ rất vui.

Tố Tâm không biết sau khi gặp Tố Nhiên xong, căn bệnh của Kỷ Vận có xảy ra kì tích hay không, cũng không biết ngày mai Kỷ Vận nhìn thấy Tố Nhiên liệu có nhận ra hay không...

Nhưng Tố Nhiên nguyện ý đi gặp Kỷ Vận, ít nhất nói rõ... trong lòng Tố Nhiên đã buông xuống được rất nhiều về chuyện lúc trước!

...

Buổi chiều Đoàn Đoàn được dì Lý cùng chú Hồ đón từ nhà trẻ trở về, nhìn thấy Tố Tâm đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, cậu nhóc kinh hỉ để sách xuống sau đó lao tới ôm lấy chân Tố Tâm, ngước đầu, một đôi mắt đen láy như hai quả nho sáng lấp lánh nhìn qua Tố Tâm: "Mẹ! Mẹ!"

Bình luận

Truyện đang đọc