CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhìn qua đôi mắt long lanh của Tố Tâm, đôi mắt ấy chỉ có thẹn thùng, ngoài ra không có một chút miễn cưỡng nào...

Phó Kiến Văn lập tức đem Tố Tâm đặt ở trên bàn, tâm tình anh rất kích động, ung dung thong thả đem điếu thuốc lá rời khỏi khoé môi, tầm mắt thâm thuý nhìn chằm chằm Tố Tâm không tha, nghiêng đầu thở ra khói trắng, đây rõ ràng chỉ là một động tác hoàn toàn bình thường, nhưng Phó Kiến Văn làm lại rất có mùi vị phong lưu.

Anh đem nửa đoạn thuốc còn lại dụi tắt ở trong cái gạt tàn thuốc, ở trên đầu mẩu thuốc lá còn lưu lại dấu răng rất rõ ràng.

Đầu gối Tố Tâm chen vào giữa hai chân Phó Kiến Văn, bàn tay nhỏ nắm chặt áo sơ mi của anh nhưng lại bị anh nắm lấy, rời xuống vị trí đồ sộ nóng rực kia...

Tố Tâm được phen sợ hết hồn, ngượng ngùng muốn rút tay về, nhưng bàn tay lớn của Phó Kiến Văn lại gắt gao nắm lấy bàn tay tay nhỏ bé của cô không tha...

Vì vừa hút thuốc lá xong nên giọng Phó Kiến Văn có chút khàn khàn, anh mở miệng nói với Tố Tâm, giọng nói mang theo ám muội: "Em nói muốn, mà bây giờ lại sợ cái gì! Cái miệng nhỏ này vừa nãy nói khoác sao! Sờ một cái cũng không dám! Hử!"

Lời nói ám muội của Phó Kiến Văn làm cho mặt Tố Tâm đỏ lên, trong lòng cô như nổi trống, khẩn trương đến nỗi đã quên bước tiếp mình nên làm như thế nào: "Anh... Anh đừng như vậy!"

"Anh làm gì!" Phó Kiến Văn hỏi ngược lại.

Không thể không nói, dáng dấp e sợ mang theo chút xấu hổ này của Tố Tâm, khiến cho mọi phiền muộn trong lòng Phó Kiến Văn đều biến mất sạch sành sanh..

"Chẳng mấy khi vợ yêu chủ động, anh không có cách nào báo đáp, chỉ có thể để thứ này cứng rắn cho vợ yêu thấy thành ý..." cánh môi xấu xa của Phó Kiến Văn cư nhiên lại cọ cọ vào tai cô, nói tiếp, "Cứng bao nhiêu, vợ yêu đã từng thử nên chắc hẳn cũng biết rồi...!"

Trong cơ thể Tố Tâm như là có cái gì nổ tung, cảm giác quen thuộc kéo tới, cô vội vã muốn lấy tay ra, nhưng bàn tay to lớn của Phó Kiến Văn đã nắm chặt bàn tay của cô, di chuyển nó xuống thắt lưng, mở miệng: "Vợ... Mở nó ra!"

Những ngón tay nhỏ nhắn thon dài của Tố Tâm còn mang theo hơi ấm, trùm lên thắt lưng của Phó Kiến Văn, bên tai chính là hô hấp nặng nhọc của anh.

Tố Tâm cúi đầu, một tay cởi không ra, cô buông phần gáy của Phó Kiến Văn ra, hai tay cùng cởi...

Rút thắt lưng ra, hô hấp của Phó Kiến Văn ở bên tai Tố Tâm càng ngày càng ồ ồ, cô ngẩng đầu nhìn Phó Kiến Văn, mắt tiệp khẩn trương mà rung động, ép buộc mình phải nói ra câu kia, cô đã tập đi tập lại ở trong bụng nhiều lần, nhưng há miệng nói mãi lại không ra.

*Xôi thịt đây, xôi thịt nóng bỏng đây. Hãy bỏ phiếu cho Sữa để ăn xôi thịt nào *

Bình luận

Truyện đang đọc