CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thời Hàn Sơ mặc một bộ quần áo màu đen, mang theo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang thoát khỏi Tô Mạn Mạn, đứng ở nơi đã từng rắc tro cốt chị gái của mình, nghe âm thanh của sóng biển vỗ vào bờ, con ngươi sâu thẳm nhìn xa xăm, trong tay nắm chặt một cái bật lửa bằng kim loại, vuốt vuốt qua lại.

"Tiểu Sơ..."

Nghe được một giọng nói hư nhược của một người đàn ông quen thuộc, Thời Hàn Sơ quay đầu.

Lý Mục Dương chống gậy ba tong, gầy giống như một tờ giấy, từ nơi không xa đi tới, gió ở bờ biển rất lớn... Thổi đến mức quần áo của Lý Mục Dương kề sát ở trên người, phác hoạ ra thân thể gầy trơ cả xương của anh ta, mặc dù như thế, gương mặt đó vẫn mang theo vẻ đầu độc như trước, như yêu nghiệt mê hoặc người!

Thấy đi phía sau Lý Mục Dương còn có A Triển và một số bảo tiêu khác, lông mày Thời Hàn Sơ khẽ nhíu lại, đứng ở một chỗ không có hé răng, giữa lông mày có uể oải cùng bất ngờ...

Nhớ lại bộ dáng lần trước nhìn thấy Lý Mục Dương, anh ta vẫn là vẻ tà mị làm càn, anh tuấn đến nỗi có thể làm cho người khác kinh diễm, không nghĩ tới mấy năm mà thôi, Lý Mục Dương từ người đã từng có dung mạo khiến người ghen tỵ đã biến thành bộ dáng gầy yếu này.

Bây giờ nhìn lên trên người Lý Mục Dương thấy ít đi mấy phần lệ khí, vẫn anh tuấn như trước, nhưng cũng không còn dung nhan khiến thượng đế phải ghen tị như năm xưa nữa.

Lý Mục Dương ung dung thong thả cầm cây gậy ba tong trong tay đưa cho A Triển, sau đó đứng sóng vai cùng với Thời Hàn Sơ ở trên đá cao.

A Triển có phần lo lắng, Lý Mục Dương đứng trên tảng đá cao như vậy, lại còn là một nơi có gió to, như là một cơn gió có thể đem anh ta thổi xuống.

Nhưng, nếu như đối phương chính là Thời Hàn Sơ, A Triển không có cách nào ngăn cản, A Triển và một đám bảo tiêu lui lại năm mét so với Lý Mục Dương và Thời Hàn Sơ.

Hai người Thời Hàn Sơ và Lý Mục Dương liền đứng ở nơi đó, kẻ nào cũng đều không mở miệng nói chuyện trước.

********

Mọi người hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

4/10

Bình luận

Truyện đang đọc