CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cảm giác ấm áp ở trên cánh môi rời đi, lông mi Tố Tâm khẽ run, cô mở mắt ra, nhìn về phía Phó Kiến Văn, cổ họng phát ra một tiếng trầm trầm nghi vấn: "Làm sao vậy!"

"Nghĩ gì thế! Hôn môi cũng không chuyên tâm! Hử!" giọng nói trầm thấp của Phó Kiến Văn vang lên bên tai Tố Tâm, có chút giận hờn vu vơ.

Tố Tâm sững sờ trong chốc lát, ý cười trên khoé môi không kiềm được, trung thực trả lời: "Em đang suy nghĩ... xem anh mặc nội y sexy sẽ là bộ dáng gì!"

Khoé môi Tố Tâm mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn lên Phó Kiến Văn, đưa tới một trận cướp đoạt tựa như bão táp, thâm nhập khiến toàn thân Tố Tâm phát run, cả người thật giống đều bị đẩy vào vực sâu.

Trong không khí chính là mùi vị hormone mập mờ, răng môi cùng trong hơi thở đều là khí tức nóng ướt của Phó Kiến Văn!

Quần áo của Tố Tâm bị vén lên, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn doa xoa hông của cô, bàn tay như mang theo lửa thiêu đốt da thịt non nớt trơn mềm...

Hô hấp của Tố Tâm càng ngày càng gấp rút, thần kinh bị bàn tay lớn của Phó Kiến Văn nhẹ nhàng kích thích đã căng lên như dây đàn, ở trong đầu phát ra một trận ong ong, chấn động đến mức đầu óc Tố Tâm loạn tung lên.

Không biết từ lúc nào mà Tố Tâm đã cùng Phó Kiến Văn lăn đến giường lớn mềm mại, cảm giác được trọng lượng của người đàn ông trên người mình, mười ngón đang liên kết của hai người phảng phất như nảy sinh ra dòng điện, theo cánh tay của chậm rãi trèo lên trên cột sống!

Loại dằn vặt lòng người kia, chính là trên giường ấm!

Để mùi vị thối nát tùy ý tăng lên gấp bội, để cho hai người không còn cách khống chế được lý trí của mình nữa, dễ dàng mà va chạm gây gổ.

Một phen cọ xát dằn vặt xuống, Tố Tâm nằm nhoài ở trên giường lớn mềm mại, đã không có khí lực đi tắm rửa.

Bộ quần áo mà Phó Kiến Văn mua cho Tố Tâm vẫn còn chưa được mặc vào, Tố Tâm rất khó mà tưởng tượng nếu như cô mặc vào rồi, sau ngày thứ hai, còn có thể xuống giường được hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc