Tố Tâm còn chưa kịp trả lời, liền thấy một chiếc Maybach màu đen lao nhanh về bãi đậu xe đằng sau Bạch Hiểu Niên, kính chiếu hậu quệt sát qua eo của cô.
Tư liệu trên tay Tố Tâm bị chiếc xe lao qua rơi xuống dính đầy bùn đất.
Lòng vẫn còn sợ hãi, Bạch Hiểu Niên liếc nhìn chiếc xe đó, tay đè xuống ngực, nói: "Mình nói hôm nay đúng là ra ngoài không xem ngày! bát tự không hợp với xe cộ hay sao mà đen vậy không biết!"
"Đến bệnh viện ai cũng gấp, không sao..."
Tố Tâm đưa ô cho Bạch Hiểu Niên, khom người nhặt tư liệu.
Bạch Hiểu Niên nhặt lên một tờ bị bánh xe lăn qua: "Mình nghĩ tài liệu này chắc không dùng được nữa, cậu tìm giám chế Hạ xin lại một bản khác đi!"
Tố Tâm mới vừa nhặt lên mấy tờ tài liệu đang dùng khăn giấy để lau, đã bị Bạch Hiểu Niên huých huých cánh tay: "Tố Tố, cậu xem... Kia không phải là Phó Kiến Văn sao! Tại sao anh ta lại ở cùng với cái người thiếu niên kia.!"
Cô ngẩng đầu...
Cách đó không xa chính là Phó Kiến Văn đang nghiêng người đứng ở bậc thang trước cửa bệnh viện, dáng người kiên cường.
Phó Kiến Văn mặc một thân âu phục màu xanh da trời được cắt may tinh tế tỉ mỉ, áo khoác mở rộng, làm lộ ra áo sơ mi màu trắng cùng cà vạt màu tím than, hai tay bỏ túi, quần tây thẳng tắp, thân cao chân dài, ở trong đám đông đặc biệt nổi bật, khí thế trầm ổn mạnh mẽ.
Thiếu niên đã cởi bỏ áo khoác bằng da, bên trong là áo phông trắng cùng quần jean, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, ngửa đầu nói gì đó.
Phó Kiến Văn lông mày lo lắng, trong túi quần điện thoại rung lên, anh lấy ra liếc nhìn, nghe máy sau đó nói hai câu, ánh mắt liền nhìn thẳng đến chỗ Tố Tâm.
Không hề báo trước, bốn mắt nhìn nhau, khiến cho Tố Tâm bất ngờ, cũng làm cho cô căng thẳng, cô nhanh chóng cụp mắt xuống.
Cô không biết có phải hay không là trùng hợp, cảm thấy dạo này luôn trùng hợp có thể gặp được Phó Kiến Văn.
Nghĩ đến ngày đó ở dưới ô, Phó Kiến Văn hỏi cô có muốn thử yêu đương một chút hay không, Tố Tâm không hiểu sao trong lòng bàn tay nổi lên một tầng mồ hôi.
"Thiếu niên nhà giàu kia nói anh trai cậu ta chính là luật sư, sẽ không phải chính là Phó Kiến Văn chứ!" Bạch Hiểu Niên bất ngờ sau đó chẹp môi châm chọc, "Cậu ta nói anh cậu ta chính là Phó Kiến Văn, vậy đúng là như cậu ta nói, thật là có thể để cho chúng ta bồi thường đến táng gia bại sản rồi!"
Tố Tâm lại chưa từng nghe nói Phó Kiến Văn còn có một cậu em trai.
Chuông điện thoại trong túi áo vang lên, Tố Tâm lấy điện thoại di động ra, người gọi tới chính là Phó Kiến Văn.
Cô tự biết không nghe cũng không được, đành bắt máy: "Alo..."
"Tan việc không trở về ngủ bù làm sao vẫn còn ở bệnh viện!"
Giọng nói của Phó Kiến Văn từ bên trong điện thoại truyền đến, Tố Tâm không thể không thừa nhận, giọng nói của anh vô cùng nam tính... Mặc dù là không có ý trêu chọc, cũng có thể làm cho cô nóng hết mặt.
"Tôi vừa mới nhận được một chương trình mới phải tới bệnh viện cùng khách mời trao đổi một chút, đang chuẩn bị đi về..."
Tố Tâm không hiểu sao lại không dám nói ra tên của Hứa Khai, đành dùng hai từ khách mời để thay thế.
"Cùng nhau ăn một bữa cơm, ăn xong tôi đưa em về."
Lời nói của Phó Kiến Văn khiến cho người khác khó có thể từ chối.
Tố Tâm chưa kịp từ chối, Phó Kiến Văn đã cúp điện thoại, vừa cất điện thoại vào trong túi cô liền nghe thấy tiếng nói từ phía sau truyền tới.
"Đi thôi..."
Quay đầu lại, Lục Tân Nam đã đứng sau lưng hai người, ngón tay mang theo một điếu thuốc lá.
Bạch Hiểu Niên lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tân Nam, liền cảm thấy vô cùng quen mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới phát hiện Lục Tân Nam vô cùng giống tên cặn bã Lục Tân Bắc. Chỉ là Lục Tân Nam cao hơn Lục Tân Bắc, dáng vẻ kiên cường hơn, khuôn mặt cũng đẹp trai hơn.