CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Cố Thiệu Đình, chính là khi Tố Tâm từng ở Tố gia, Tố Cảnh Toàn đã lựa chọn cho cô, anh ta là vị hôn phu của tiểu thư Tố gia, không phải của Tố Tâm.

Hứa Khai hít một hơi khói, hít cả vào những cay đắng.

Anh đem nửa đoạn điếu thuốc lá còn lại dập đi, buông thõng con mắt mở miệng: "Huống hồ làm sao em biết đăng kí kết hôn... Không phải là thủ đoạn của một người đàn ông muốn có được một người phụ nữ! Ngày đó nếu như không phải anh trở về, khả năng còn có những nguyên nhân khác không thể nào làm đăng kí thành công, Tố Tâm, em là người thông minh, tại sao lại không thể dùng lý trí suy nghĩ một chút!"

"Đối với tình yêu, không phải dùng lý trí để lựa chọn!"

Nếu như có thể để lý trí lựa chọn, như vậy Tố Tâm cũng đã không muốn lựa chọn cùng Hứa Khai có đoạn tình cảm kia, Tố Hạ cũng có thể lựa chọn không cần yêu qua tên cặn bã kia mà phải chết oan ức như vậy.

Như vậy, cuộc sống trước kia của Tố Tâm cũng không trải qua ngột ngạt, Tố Hạ cũng sẽ không bởi vì một câu nói mà đau đến không muốn sống.

Một câu nói của Tố Tâm, làm cho trái tim của Hứa Khai đau nhức, anh lại rút ra một điếu thuốc từ trong túi, ngậm vào khóe môi nhen nhóm, không biết nên nói cái gì để phản bác Tố Tâm.

Sự tức giận bị dồn nén ở trong ngực, bị dập tắt, từ từ hóa thành hổ thẹn.

Tố Tâm đem hai tay đút vào bên trong túi áo, điều chỉnh tốt tâm tình, khóe môi nổi lên một ý cười yếu ớt: "Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi! Có gì cần em giúp một tay không!"

Hứa Khai nhìn về phía Tố Tâm, nói như không nói: "Không có gì cần chuẩn bị..."

"Đến lúc đó em sẽ tới đúng giờ, sẽ mang cho anh một bao lì xì thânt lớn!" Tố Tâm ngữ khí nhẹ nhàng, "Sống sót sau tai nạn, lại làm lễ thành hôn... hai việc vui vẻ trong đời người, nên ăn mừng một trận!"

Lễ thành hôn...

Nếu như là kết hôn với người mình yêu, cái kia xác thực chính là chuyện vui vẻ.

Nghe ra trong lời nói của Tố Tâm, là muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, Hứa Khai cũng không nói thêm gì nữa, ngữ khí trầm thấp: "Anh đưa em đi siêu thị..."

"Không cần đâu, em tự mình đi được."

Nói xong, Tố Tâm đã bật ô lên, cô căn dặn Hứa Khai: "Lái xe cẩn thận..."

Hứa Khai gật đầu, rõ ràng vẫn còn lưu luyến thân ảnh của Tố Tâm, nhưng vẫn là giả vờ thản nhiên nâng điếu thuốc lá trong tay mình lên: "Em đi đi, anh hút thuốc xong sẽ đi..."

Có mấy lời, Hứa Khai đã từng không nói ra, hiện tại càng không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Trước đây, Hứa Khai đối với bốn chữ có duyên không phận này còn coi như là vô nghĩa lý, vậy mà sau này chính mình trải qua rồi mới biết... Bốn chữ này thật khiến người ta ghi lòng tạc dạ.

Che ô từ trên bậc thang đi xuống, Tố Tâm đưa lưng về phía Hứa Khai, nụ cười trên má cô từ từ tiêu tan, đỏ cả vành mắt, cô hít sâu một hơi, rất nhanh bình phục tâm tình.

Lần nói chuyện này của cô cùng Hứa Khai, cô đã cho rằng cô đối với quá khứ yêu đơn phương của mình đã chôn xuống tận cùng đáy lòng, mặc dù không giống như lúc trước đau đớn tận cùng, nhưng cũng khó tránh khỏi đau xót.

...

Tố Tâm mua rất nhiều đồ, chính lúc mua cô cũng không để ý, chỉ là thất thần, thấy cái gì thì lấy cái đó một cách vô thức. Lúc ra tính tiền thì đã chất đầy hai túi ny lon lớn, cô đẩy xe ra khỏi siêu thị, đang không biết làm sao có thể mang về nhà, liền thấy Phó Kiến Văn cao ngất đang đứng ở cửa siêu thị.

Phó Kiến Văn đã tắm xong, trợ lú đã mang quần áo tới cho anh, cả người anh lộ ra vẻ tỉ mỉ tinh xảo.

Phó Kiến Văn mặc âu phục phẳng phiu đứng ở đó, đưa lưng về phía lối ra siêu thị, một tay bỏ túi tay phải nắm điện thoại, tầm mắt thâm thúy đang nhìn về mấy tờ quảng cáo dán ở trên tường, quanh thân phát ra khí thế trầm ổn khiến người khác nhìn vào không khỏi say mê.

*Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa *

Bình luận

Truyện đang đọc