CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Tố Tâm!" Liễu Minh Thần vừa nói, khói thuốc liền từ trong miệng phun ra một ít, tựa hồ là sợ Tố Tâm bị sặc, Liễu Minh Thần liền lấy tay quạt quạt.

"Ở đây chờ ai sao!" Tố Tâm cười yếu ớt, thực ra là biết rõ còn hỏi.

Liễu Minh Thần gật đầu: "Ừ.. Anh đang chờ em!"

Tay của Tố Tâm cắm ở trong túi nhẹ nhàng nắm chặt, không chút biến sắc, hơi cười khóe môi, nói: "Có việc gì sao!"

"Ngày hôm qua anh có nghe mẹ nói về chuyện bà ấy tới tìm em nói chuyện, xin lỗi..." Liễu Minh Thần nói xin lỗi với Tố Tâm, ngữ khí vô cùng thành khẩn.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây chập chờn, loang lổ lay động trên người Tố Tâm.

"Không sao đâu!" nắm tay của Tố Tâm buông lỏng ra một chút, đem tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tai, "Loại chuyện này không có gì cần xin lỗi cả..."

"Kỳ thực, là mẹ anh đã hiểu lầm..." biểu hiện của Liễu Minh Thần có phần ngại ngùng, mang theo vài phần cười khổ, "Gần đây anh uể oải không phải là vì chuyện yêu đương trai gái!"

Liễu Minh Thần nói tới chỗ này lại từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, mới vừa rút ra một điếu thuốc, cân nhắc đến Tố Tâm lại thả trở lại.

Đã trầm mặc chốc lát, Liễu Minh Thần như là hạ quyết tâm, đút hộp thuốc lá trở về trong túi, trịnh trọng nhìn về phía Tố Tâm: "Tố Tâm... Em có thể giúp anh một chuyện không!"

Tố Tâm nhìn qua con mắt nghiêm túc của Liễu Minh Thần, cười cười: "Minh Thần, anh còn chưa nói là chuyện gì!"

Liễu Minh Thần mấp máy môi: "Lên xe rồi nói! Anh còn có đồ muốn cho em xem!"

Tố Tâm còn đang do dự, Liễu Minh Thần đã kéo cửa tay lái phụ ra.

Liễu Minh Thần là một chính nhân quân tử, sẽ không đến mức ở trên xe làm ra cái gì với mình, điểm này Tố Tâm vẫn còn có thể tin được!

Tố Tâm rút hai tay từ trong túi ra, gật đầu với Liễu Minh Thần, vịn cửa xe ngồi vào tay lái phụ.

Liễu Minh Thần một tay vịn lấy nóc xe, khom lưng muốn đưa tay ra kéo hộp chứa đồ, tay cũng đã vươn đi rồi, lại lo lắng Tố Tâm có đề phòng, anh lại thu tay về, đỡ lấy cửa xe, nói với Tố Tâm: "Đồ ở trong hộp em có thể lấy ra nhìn!"

Tố Tâm gật đầu, mở hộp chứa đồ ra, bên trong văn kiện bừa bộn, Tố Tâm vừa mở ra, còn rơi ra một xấp.

Liễu Minh Thần vội nói xin lỗi rồi khom lưng nhặt lên, sau đó đưa cho Tố Tâm.

Giữa hai người, bởi vì lần trước mẹ của Liễu Minh đi tìm Tố Tâm mà bầu không khí trở nên hơi lúng túng.

Tố Tâm tiếp nhận tư liệu, Liễu Minh Thần mới đóng cửa xe, chạy chậm vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.

Tố Tâm đem tư liệu đặt ở trên đùi chỉnh lý lại một chút, nghiêm túc lật xem...

Những tài liệu này chính là liên quan tới thuốc của người bệnh bị ung thư!

Tố Tâm không hiểu nhìn về phía Liễu Minh Thần...

"Em vừa xem, anh vừa nói..." Liễu Minh Thần siết chặt tay lái, "Chính là buổi chiều nay, anh từ phòng thí nghiệm đi xuống, xe bị một bà lão chặn lại!"

Tố Tâm nghe Liễu Minh Thần nói, lật xem tư liệu.

Liễu Minh Thần cổ họng hơi ngạnh: "Bà lão nói, cháu gái của bà bị ung thư gan, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên lựa chọn loại thuốc anh mới sáng chế ra vì nó có ít tác dụng phụ! Đứa trẻ từ nhỏ đã mất mẹ, cũng là bởi vì ung thư gan mà mất, bố đứa trẻ vì quá mong muốn kiếm tiền mua thuốc cho con nên... Quá lao lực nên đột tử, trong nhà đã bán xe, bán tất cả mọi thứ có thể bán! Thế nhưng thuốc này quá đắt, đối với bà lão là giáo viên đã về hưu mà nói, bà không mua nổi thuốc này cho cháu gái uống nữa rồi! Nhưng lúc này... Bác sĩ mới nói cho bà lão biết, nếu đã uống thuốc này rồi thì về sau không thể uống loại thuốc rẻ hơn nào khác, bởi vì sau khi uống thuốc này thì thuốc khác sẽ không có công dụng! Bà lão đã rơi vào đường cùng rồi!"

*Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc