CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Không có tiếp tục động tay động chân với cô, mà là một mặt áy náy nói xin lỗi, tuy rằng sắc mặt cô nhìn không tốt, nhưng vẫn là nói một câu: "Không có chuyện gì."

Đang chuẩn bị đi, Vương Tuyền nhanh một bước lại chắn ở trước mặt cô, Tố Tâm đề phòng nhìn Vương Tuyền, tuy nhiên cũng không sợ anh ta làm ra cái gì với mình, bởi vì đây là đài truyền hình, nơi có đông người qua lại, bảo vệ cũng ở bên cạnh.

"Chuyện của Tố gia tôi nghe nói rồi, sáng sớm hôm nay lúc tôi ở nhà ăn sáng, mẹ tôi có nhắc đến chuyện của ba cô, tôi thuận miệng hỏi một hai câu, kỳ thực nói trắng ra chính là em trai của cha cô chỉ huy nhân viên làm sai nhưng cũng do người khác có ý định muốn trừng trị nhà các cô."

Vương Tuyền nhắc đến chuyện của Tố Cảnh Toàn, gương mặt của Tố Tâm trở nên nghiêm nghị, cô nhớ rõ ngày hôm qua ở trên bữa tiệc, có người nói mẹ của Vương Tuyền chính là phó cục trưởng chi cục thuế.

"Muốn cứu cha cô không phải là không có biện pháp, nhưng cụ thể mẹ tôi cũng không nói nhiều với tôi." Vương Tuyền nghiêm túc nói với Tố Tâm: "Tôi biết cô chắc hẳn rất lo lắng về chuyện của ba mình,nhưng sáng nay tôi hỏi mẹ tôi cũng không nói nhiều, bà chỉ bảo buổi chiều bà muốn đi tham gia một cái dạ yến, nếu như cô rảnh rỗi lúc ấy mẹ tôi có thể tranh thủ cùng cô tâm sự, cũng sẽ giúp cô vạch ra một biện pháp có thể cứu cha cô, tôi có thể đưa cô cùng đi, coi như là quà bồi thường của tôi ngày hôm qua đối với cô."

Tố Tâm rất muốn cự tuyệt, dù cho hiện tại Vương Tuyền ở trước mặt cô biểu hiện mình là một bộ chính nhân quân tử, nhưng chuyện ngày hôm qua Tố Tâm không có cách nào quên.

Thấy Tố Tâm do dự, Vương Tuyền đem tài liệu siết chặt trong ngực, khóe môi nổi lên một vệt ý cười: "Cô suy tính một chút, muốn thì nguyện ý, buổi chiều sau khi tiết mục kia kết thúc, cô chờ tôi một chút, tôi đến tìm cô, mang cô cùng đi, nếu như cô không tin tôi, coi như tôi chưa từng đề cập qua chuyện này."

Vương Tuyền nói xong, chỉnh lại cổ áo âu phục của mình nói: "Tôi lên lầu trước..."

Tố Tâm đứng yên tại chỗ, trong tay siết chặt ba lô của mình, trong lòng loạn tung tùng phèo.

...

Buổi chiều tiết mục của Tô Mạn Mạn, trên khán đài, người hâm mộ của Tô Mạn Mạn tới đông kín, giơ băng giôn Tô Mạn Mạn, bên trong phòng quay ánh đèn sáng lên rực rỡ, muôn màu muôn vẻ đặc biệt đẹp đẽ.

Tiết mục còn chưa bắt đầu, toàn trường cũng đã có tiết tấu reo hò tên của Tô Mạn Mạn.

Tô Mạn Mạn mặc một chiếc váy màu đỏ, cổ áo hình chữ V, vừa quyến rũ lại vừa kín đáo, cổ áo phẳng, hai cánh tay trắng như tuyết, cặp chân dài lộ ra bên ngoài, hai chân thẳng tắp, đeo một bộ trang sức bằng kim cương sáng lấp lánh, bộ dáng lộ ra mấy phần lười biếng.

Tô Mạn Mạn vén mái tóc dài quăn quăn của mình ra sau lưng, ngồi ở trên ghế sa lon, một tay cuốn lấy một sợi tóc xoay tròn, một tay nắm điện thoại di động cúi đầu xem màn hình, tùy ý để cho chuyên gia trang điểm cho mình.

Trên khán đài, người hâm mộ nhiệt liệt la tên Tô Mạn Mạn, đã đến mức nhân viên mang theo tai nghe cũng phải hô mọi người nói nhỏ lại, Tô Mạn Mạn lúc này mới giương đôi mắt to tròn của mình lên, cười nhìn về phía khán đài, ánh mắt lộ ra ánh hào quang trong suốt sạch sẽ, mũi cao, môi đỏ, da thịt trắng như tuyết, thậm chí có thể được xưng là Bạch Tuyết tái thế, ngũ quan nhu hòa, đẹp như một tiên nữ.

Bởi vì là nghe ngóng được hôm nay Tô Mạn Mạn có tiết mục, rất nhiều nhân viên cũng đến tham gia trò vui, một đám người tụ tập lại cùng nhau, thảo luận Tô Mạn Mạn đúng là "Đẹp nghiêng nước nghiêng thành" danh xưng không giả, người thật so với trên ti vi nhìn lên còn đẹp hơn.

Hãy like và bỏ phiếu cho sữa để cùng đón xem âm mưu của Vương Tuyền nào

Bình luận

Truyện đang đọc