CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn đi tới bên giường, một tay chống mép giường, một tay quàng lấy bả vai của Tố Tâm, cúi đầu hôn lên cái trán của Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn một cái.

Đoàn Đoàn cười đến mức càng vui vẻ hơn, không nhịn được ho khan vài tiếng, ho đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót.

Sau khi Đoàn Đoàn truyền dịch xong, nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều lần, bác sĩ kiến nghị Đoàn Đoàn ở lại viện quan sát một đêm.

Buổi chiều Tố Tâm còn có một chương trình cần phải tham gia, chính là trực tiếp, cho nên không thể tới trễ.

Tố Tâm lại không yên lòng để tiểu Lục ở lại bệnh viện chăm sóc Đoàn Đoàn, liền thương lượng để Phó Kiến Văn ở lại cùng Đoàn Đoàn còn tiểu Lục đưa cô đi tham gia chương trình là tốt rồi, khi nào cô quay xong tiểu Lục lại đến đón, hẳn là không có chuyện gì.

Phương Ngôn biết con trai của Tố Tâm bị sốt phải vào bệnh viện, nói muốn đến bệnh viện đón Tố Tâm, lúc tới còn mua đồ chơi cùng hoa quả cho Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ôm món đồ chơi, ngoan ngoãn nói cảm ơn với Phương Ngôn: "Cảm ơn dì!"

Chưa được vài phút, Vưu Nại Nại cũng đã tới.

Ngày đó Phương Ngôn, Tố Tâm cùng giám chế Hạ thương lượng chuyện phòng làm việc xong, Vưu Nại Nại lấy tư cách bảo tiêu kiêm trợ lý của Tố Tâm cho nên đã yêu cầu Phương Ngôn gửi hành trình làm việc của Tố Tâm đến hòm thư, để Vưu Nại Nại có thể có thời gian chuẩn bị.

Vốn là, Vưu Nại Nại được Phó Kiến Văn cho nghỉ, để ở bên cạnh chăm sóc thật tốt cho Tiểu Đường Quả.

Nhưng hôm nay lúc Vưu Nại Nại ôm Tiểu Đường Quả xuất viện, đã mơ hồ nghe được Đường Tranh nói chuyện với Bạch Cẩn Du, nói Đoàn Đoàn cũng đang nằm ở viện này, cho nên liền mua quà mang tới thăm Đoàn Đoàn một chút, thuận tiện hỏi xem có cần mình đưa Tố Tân đi tham gia chương trình hay không, cho nên tới vừa vặn kịp lúc!

"Vậy hãy để cho tiểu Lục ở lại để ngừa lúc anh có gì cần, chị Phương đưa em đi là được rồi" Tố Tâm nói với Phó Kiến Văn.

Bình luận

Truyện đang đọc