CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Liên quan tới hai người bảo tiêu này, xế chiều hôm nay dì Lý gọi điện thoại tới nói cho Phó Kiến Văn, chính là thư ký Tống đặt ở bên người Phó Thiên Tứ...

Phó Kiến Văn cũng tháo đai an toàn ra, từ bên trong hộp chứa đồ lấy điện thoại di động ra cất vào túi áo: "Hai người này chính là tới bảo vệ cũng là quan sát Phó Thiên Tứ."

Tố Tâm bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu, đại khái là ông ngoại của Phó Kiến Văn lo lắng Phó Thiên Tứ độ nổi tiếng lên cao, sợ sẽ có người hãm hại, cho nên an bài...

Lúc này, Đoàn Đoàn cùng Tiểu Đường Quả đang quỳ ở trên ghế sô pha, mở rèm cửa sổ ra nhìn về phía hai người bảo tiêu đứng ở bên ngoài, chóp mũi dán vào cửa kính trong suốt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Tiểu Đường Quả bị cửa kính làm cho méo mó, cô nhóc một mặt thán phục, hai con mắt sáng long lanh: "Thật là lợi hại nha, Đoàn Đoàn, thần giữ cửa nhà cậu đã rất lâu không nhúc nhích rồi!"

Đoàn Đoàn: "..."

Tiểu Đường Quả nhớ rõ ở mỗi lễ mừng năm mới bà ngoại đều dán lên cửa hai người bằng giấy, bà ngoại nói hai người kia gọi là thần giữ cửa để bảo vệ gia đình bình an.

Tiểu Đường Quả cảm thấy nhà của Đoàn Đoàn thật là lợi hại, không cần đến năm mới mà vẫn có thần giữ cửa, hơn nữa còn là thần giữ cửa còn sống!

Chỉ là... Hai cái thần giữ cửa này so với hai vị thần bằng giấy trong tranh tết không giống nhau.

Tiểu Đường Quả âm thầm hạ quyết tâm, trở về cô nhóc nhất định phải nói cho bà ngoại biết, thần giữ cửa chính là mặc đồ đen.

Hai người bảo tiêu ở ngoài cửa, bị hai đứa trẻ con nhìn đến cả người đã không dễ chịu, nhưng lại không thể không đứng thẳng người...

Đại khái là có người nhìn, hai người bảo tiêu luôn có cảm giác bị người khác giám sát, cho nên hơn nửa ngày rồi hai người cũng không nói một câu.

Đoàn Đoàn nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa vào, đèn xe vụt tắt, Đoàn Đoàn liền nhìn thấy Tố Tâm ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhóc lập tức quay đầu trượt xuống khỏi ghế sô pha, xỏ vào dép lê nhỏ của mình, cộc cộc cộc chạy ra phía cửa vào.

Tiểu Đường Quả quay đầu nhìn xem bóng người của Đoàn Đoàn, cũng bận bịu bắt trước Đoàn Đoàn trượt khỏi ghế sô pha: "Đoàn Đoàn chờ mình, mình cũng phải chơi cùng thần giữ cửa!"

Dì Lý đang ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối, không chú ý tới Đoàn Đoàn đã chạy đến cửa trước.

Đoàn Đoàn một tay vịn vách tường, một tay duỗi ra, kiễng chân, vịn lấy chốt cửa, dùng sức kéo xuống phía dưới, đem cửa chậm rãi kéo ra...

Đoàn Đoàn buông chốt cửa ra, lúc từ trong cửa đi ra, vừa lúc Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm xuống xe.

"Ba ba! Mẹ!"

Đoàn Đoàn lớn tiếng gọi Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, sau đó chạy thật nhanh ra bên ngoài...

Tiểu Đường Quả đi theo ra ngoài, ngước cổ đang muốn nói với "Thần giữ cửa" nói chúng ta cùng đi chơi! Lại nhìn thấy Đoàn Đoàn đang chạy nhanh về phía cổng.

Tiểu Đường Quả liền đứng tại chỗ, nhìn xem Đoàn Đoàn kéo cổng chạy ra, sau đó được Phó Kiến Văn ôm lấy nâng thật cao, ngay cả dép trên chân đều rơi mất.

Tố Tâm đứng ở một bên sợ đến mức kêu Phó Kiến Văn nâng thấp một chút, sau đó khom lưng nhặt dép của Đoàn Đoàn lên, lại không yên lòng giơ tay làm ra tư thế che chở Đoàn Đoàn.

Tiếng cười vui vẻ vang dội toàn bộ tiểu khu, Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn không an phận lắc lắc thân thể nhỏ bé để đưa tay ra với Tố Tâm, muốn mẹ ôm...

"Đừng nháo!" Phó Kiến Văn vỗ nhẹ ở trên cái mông tròn tròn của Đoàn Đoàn, "Mẹ Hôm nay đi làm cả ngày rất mệt mỏi, con quá béo mẹ không ôm được!"

"Nói lung tung! Đoàn Đoàn của chúng ta mới không mập! Mẹ ôm một cái..." Tố Tâm đưa cánh tay ra đối với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cao hứng bừng bừng ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn gối ở trên bả vai Tố Tâm, hai chân vui vẻ lắc lắc ở bên hông của Tố Tâm.

Phó Kiến Văn có chút bất đắc dĩ cười cười, đưa tay tiếp nhận hai chiếc dép nhỏ của Đoàn Đoàn ở trên tay Tố Tâm.

Tiểu Đường Quả đứng ở cửa vào, nhìn qua Đoàn Đoàn thật hạnh phúc, viền mắt cô nhóc đột nhiên có chút đỏ, khắp nơi đều là hâm mộ... (thương Tiểu Đường Quả quá nè)

Bình luận

Truyện đang đọc