CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đường Tranh chau mày, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn nói: “Nếu Lão Phó nói... Trễ nhất tối hôm nay sẽ trở về, vậy không bằng chờ một chút! Tôi đã nhờ người đi hỏi thăm tin tức, chỉ là tôi cùng lão Lục biết tin quá muộn, thứ hai là những năm này chúng ta hết sức tránh quân đội, cho nên tin tức trong quân đội rất bế tắc, nhưng mà cũng có mấy người đáng tin tưởng, chẳng mấy chốc sẽ có hồi âm.”

Đường Tranh vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên.

Đường Tranh lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, lộ ra nét mừng: “Có tin tức...”

Cửa ngoài truyền tới tiếng bánh xe đè nát giảm tốc độ, Tố Tâm nhìn ra phía bên ngoài: “Đoàn Đoàn trở về rồi!”

“Tôi đi ra phía sau nghe điện thoại!” Đường Tranh cầm điện thoại đi ra khi nhà nhỏ phía bên ngoài biệt thự.

“Tối hôm nay anh cùng Đường Tranh còn có Nại Nại đều ở lại ăn cơm! Tôi chuẩn bị thêm một ít...” Tố Tâm mở miệng với Lục Tân Nam.

Do dự một chút, Lục Tân Nam gật đầu: “Được!”

Nếu nói tối hôm nay Phó Kiến Văn sẽ trở về, Lục Tân Nam cũng muốn biết tình huống của Phó Kiến Văn đến cùng là như thế nào.

Khoảng thời gian này Phó Kiến Văn nghỉ ngơi cùng với Tố Tâm chuẩn bị hôn lễ, Lục Tân Nam cùng Đường Tranh đều không muốn quấy rầy bọn hon, cho nên Phó Kiến Văn bị mời đi một ngày một đêm bọn họ cũng không biết.

Mặc dù biết nếu như Phó Kiến Văn đi đến quân bộ cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng là vẫn là không nhịn được sẽ lo lắng, chỉ có nhìn thấy Phó Kiến Văn bình yên vô sự trở về, bọn họ mới có thể yên tâm.

Tố Tâm kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Đoàn Đoàn đã xuống xe, Tố Tâm đi về phía cửa trước đi đến, cô đem điện thoại di động đặt ở trên tủ giày, đổi giày sau đó mở cửa đi ra ngoài đón.

“Mẹ!” Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Tố Tâm đi ra liền hưng phấn kêu một tiếng, rồi cộc cộc cộc chạy tới chỗ cô.

Khoé môi Tố Tâm mỉm cười, cô nhìn xem cục thịt nhỏ nhào vào trong lồng ngực của mình, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nhóc...

Bình luận

Truyện đang đọc