CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhìn thấy Kỷ Tự Bạch, Phó Kiến Văn gật đầu, nói với đầu bên kia điện thoại một câu, sau đó cúp điện thoại, đi vào

"Ra ngoài uống một chén! Hôm nay có người ngoài ở đây Cho nên không nói được gì nhiều"

Phó Kiến Văn nắm điện thoại di động trong tay, hỏi Tố Tâm: "Em muốn đi ra ngoài không!"

Tố Tâm cũng muốn ra ngoài cho khuây khoả, nhưng nghĩ đến Kỷ Tự Bạch cùng Phó Kiến Văn đã lâu không gặp, hai người nói chuyện có phụ nữ ở cạnh sợ là không tiện nói

"Em hơi mệt, nếu Tĩnh Tĩnh mệt, có thể ở khách sạn nghỉ ngơi cùng em" Tố Tâm nở nụ cười điềm đạm nhìn về phía Tạ Tĩnh Tĩnh

"Được!" Tạ Tĩnh Tĩnh không nói hai lời đồng ý luôn, cô nằm sấp ở trên ghế sa lon, "Em ở lại nói chuyện phiếm với thần tượng, đàn ông các anh ra ngoài uống rượu nói chuyện, chúng em đi chung cũng không tiện"

Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi, nói với Tố Tâm: "Vậy anh sẽ về sớm"

"Không cần đâu, hai người lâu ngày không gặp cứ nói chuyện thoải mái đi!"

Tố Tâm nói xong, giúp Phó Kiến Văn cầm áo khoác âu phục qua, tiễn hai người ra cửa, vừa đóng cửa lại thì nghe Tạ Tĩnh Tĩnh gọi mình: "Thần tượng! Chúng ta cũng uống một chén đi!"

Quay đầu lại, Tố Tâm đã thấy Tạ Tĩnh Tĩnh cởi giày cao gót gót ra, trong tay cầm hai ly rượu cùng một chai rượu đỏ, nở nụ cười xán lạn

Buổi tối ngày hôm ấy, Tạ Tĩnh Tĩnh cùng Tố Tâm uống cạn hai chai rượu đỏ

Hai người ngồi bệt ở trước cửa sổ

Tạ Tĩnh Tĩnh vừa gặp Tố Tâm mà như đã quen từ lâu, cô ôm lấy cổ Tố Tâm, say khướt mở miệng: "Thần tượng, chị nói xem sao ai gặp chị cũng đều thích chị vậy! Đừng nói Tô Mạn Mạn, em còn thích chị hơn!"

Tố Tâm cũng có chút choáng váng, ngây ngốc cười cười

"Nói thật, em thật sự rất rất rất yêu Kỷ Tự Bạch, nhưng mà nếu như có một ngày Kỷ Tự Bạch cũng mất tích giống như cái người Hứa Khai kia, em thật sự không biết mình có đủ dũng khí đi Iraq tìm người không nữa!"

Tạ Tĩnh Tĩnh tựa vào vai Tố Tâm, vì uống nhiều rượu mà gương mặt đã ửng hồng, ngây ngốc cười khúc khích, quay đầu hỏi Tố Tâm: "Thần tượng, chị yêu Hứa Khai như vậy, vậy tại sao bây giờ lại kết hôn cùng Phó Kiến Văn, chị sẽ yêu Phó Kiến Văn sao!"

Đây là lần thứ hai Tố Tâm được hỏi cái vấn đề này

Uống cũng đã say rồi, suy nghĩ của Tố Tâm có phần không rõ ràng, cô híp mắt lại nhìn vào ly thủy tinh, chỉ cảm thấy cái bóng của mình lay động trong đó, lay đi lay lại đã thành mấy cái

Tố Tâm nghiêng đầu cười, nghĩ tới Phó Kiến Văn đã từng nói, cô chỉ cần yêu anh bằng một phần mười Hứa Khai, thì mạng của anh đều là của cô

Đáy lòng Tố Tâm cuồn cuộn tâm tình, có mấy lời dựa vào rượu nói ra dễ như ăn cháo: "Tôi nghĩ tôi yêu Kiến Văn còn hơn đã từng yêu Hứa Khai!"

Tạ Tĩnh Tĩnh rụt cổ lại, duỗi tay chỉ vào Tố Tâm, lúc say rượu bộ dáng đặc biệt ngây thơ đáng yêu: "Em sẽ nói cho anh Kiến Văn!"

Nghĩ đến Phó Kiến Văn, trong đầu Tố Tâm phác hoạ ra gương mặt điển trai của anh: "Tính cách của tôi rất nhạt nhẽo, thậm chí tôi cũng không biết anh ấy yêu tôi ở điểm gì"

Tạ Tĩnh Tĩnh tiếp tục ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, nhỏ giọng, như là sợ người khác nghe được, muốn cùng chia sẻ bí mật nhỏ của mình cho Tố Tâm: "Thần tượng, em nói với chị Kỳ thực hôm nay nhìn chị cùng anh Kiến Văn ở chung, em liền biết chị không giữ nổi anh ấy!"

"Ừ đúng! Tôi cảm thấy cô thật lợi hại, cảm giác cô nói cái gì cuối cùng Kỷ Tự Bạch cũng sẽ đồng ý!" Tố Tâm nhìn Tạ Tĩnh Tĩnh một cách hâm mộ

Tạ Tĩnh Tính lập tức hò hét, sau đó truyền thụ kinh nghiệm của mình cho Tố Tâm

"Em kể cho chị Đàn ông í à! Không ai có thể chịu được phụ nữ làm nũng!" Tạ Tĩnh Tĩnh cười hề hề với Tố Tâm, "Đều nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Phó Kiến Văn thân với Kỷ Tự Bạch như vậy, hai người đều là loại người ít nói, đối phó với loại đàn ông này Không thể cứng rắn! Chị có muốn học cách làm nũng không!"

*Ai hóng chị Tố làm nũng anh Phó không nào? Hãy like và vote cho sữa để cùng đọc chương tiếp theo nha *

Bình luận

Truyện đang đọc