CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm gật đầu, cụp mắt uống một hớp cháo, cân nhắc một hồi mới mở miệng...

"Kiến Văn, chúng ta về nước!"

Trong tay Tố Tâm nắm chặt cái muôi, ngẩng đầu nói với Phó Kiến Văn một câu: "Nước ngoài đâu đâu cũng có nguy hiểm, em cảm thấy trong lòng run sợ!"

Phó Kiến Văn gật đầu: "Được! Chờ em hết sốt chúng ta liền về nước!"

Còn có rất nhiều lời, Tố Tâm cũng muốn hỏi Phó Kiến Văn, cô ăn cháo xong, Phó Kiến Văn một lần nữa đem thuốc đưa đến miệng cô, lần này Tố Tâm đem thuốc cắn thành hai nửa, sau đó mới nuốt vào.

"Thuốc này có thành phần của thuốc ngủ, anh ôm em đi phòng ngủ ngủ một lát, chờ em tỉnh lại, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát về nước!" Phó Kiến Văn nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm, cười cười.

"Anh nằm ở trên giường trò chuyện với em!"

Phó Kiến Văn gật đầu.

Trên giường lớn, Tố Tâm ngồi ở trên giường, đầu dựa vào trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, sống lưng dán vào lồng ngực cường tráng kiên cố của anh, được ấm áp vây quanh trong lòng an tâm không ít.

"Lý Mục Dương nói với em một ít chuyện liên quan tới anh, em muốn hỏi anh một chút xem là thật hay là giả!"

Phó Kiến Văn vòng cánh tay của mình ôm lấy Tố Tâm, hôn lên mái tóc dài của cô: " Anh nhất định biết gì nói nấy!"

"Lý Mục Dương nói, anh còn có một cái danh tự, gọi là Đạo Đức tiên sinh..."

“Ừ!"

Lúc Phó Kiến Văn cất tiếng nói, sống lưng Tố Tâm có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang chấn động.

Tố Tâm nắm chặt mép chăn, không có thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng của mịn, chỉ hỏi: "Anh ta nói, anh là lão bản đứng sau lưng Cố Thanh Thành!"

Phó Kiến Văn cũng không có ý định giấu Tố Tâm, anh ôm chặt cô hơn, mở miệng: "Đúng vậy..."

Năm đó Phó Kiến Văn không quyền không thế, anh cũng không phải Tạ Tĩnh Thu sau lưng có thể dựa vào Tạ gia, tuy rằng Phó gia cũng là cái cây cổ thụ trăm năm, nhưng lại không thể vì Phó Kiến Văn mà sử dụng, anh muốn đứng ở trên đỉnh tiền quyền, nhất định là bí quá hóa liều!

Bình luận

Truyện đang đọc