CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Giọng nói của Tố Tâm vẫn còn có chút khàn khàn, cô nghĩ đến tối hôm qua, hai gò má nóng lên.

Nhớ tới sáng sớm hôm nay Phó Kiến Văn đưa mình trở về, ở trên đường về dừng ở tiệm thuốc, mua kẹo ngậm bỏ vào trong túi xách của mình, lại không nhịn được mặt đỏ tới mang tai.

Bạch Hiểu Niên ôm cánh tay nhìn xem bóng lưng của Tố Tâm, âm thanh không nhanh không chậm: "Cậu đừng nói rằng sức chịu đựng của Phó Kiến Văn lớn tối nỗi..., tối hôm qua hai người chỉ là cùng nói chuyện tâm sự, sau đó ai ngủ giường người nấy đấy chứ!"

Đặc biệt là Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, tình chàng ý thiếp đã rõ ràng, làm gì có chuyện không làm gì nhau.

Tố Tâm: "..."

Tống Hiểu bưng chén nước từ phòng bếp đi ra đưa cho Tố Tâm, ánh mắt thân thiết: "Làm sao giọng nói khàn như vậy!"

Tố Tâm chột dạ, tiếp nhận chén nước, cô giải thích qua loa: "Ngày hôm qua bị Vương Tuyền doạ sợ rồi, lại có một chút cảm cúm."

Một bên Bạch Hiểu Niên cùng Tống Hiểu nói chuyện về Vương Tuyền, nói xem anh ta có bao nhiêu khốn nạn, còn Tố Tâm đem điện thoại di động mở ra, ngồi ở ghế sa lon phòng khách, mở sổ ghi chép ra, kiểm tra trong email Hạ Linh gửi cho cô tin tức liên quan đến nhân vật tham gia chương trình chủ nhật ước hẹn tuần sau.

Nhìn thấy tên của nam diễn viên nổi tiếng nhất hiện nay, Tố Tâm thoáng ngớ ngẩn.

Mới vừa rồi trong điện thoại, giám chế Hạ không nói cho Tố Tâm biết khách quý là ai, nhưng giám chế Hạ nói... tiết mục của cô chưa được truyền bá rộng rãi, nhưng vị này là tự chủ động yêu cầu tham gia chương trình của Tố Tâm, thời gian thu định ở cuối tuần này.

"Tít tít —— "

Điện thoại có tin nhắn, Tố Tâm thả chén nước xuống, một tay chống lên ghế sô pha, dướn người với lấy chiếc điện thoại đang nạp ở chiếc bàn đằng sau, số lạ, mở ra, một tin nhắn đập vào mắt.

Tiểu Tâm, bác là mẹ của Liễu Minh Thần, mạo muội gửi tin nhắn quấy rầy con, nếu như thuận tiện con có thể xuống dưới cổng trung cư một lúc được không? Cô chờ con.

Tố Tâm nhanh chóng nhắn một tin trả lời...

Được ạ, bác đợi con năm phút, con xuống liền ạ.

Rút điện thoại di động ra khỏi nguồn điện, Tố Tâm nói với Bạch Hiểu Niên và Tống Hiểu một tiếng, gỡ áo khoác xuống khỏi móc treo, mặc vào, đổi giày ra ngoài.

Trước khi đi, Tống Hiểu hỏi một câu buổi trưa muốn ăn cái gì, Tố Tâm đã đóng cửa không nghe thấy.

...

Mẹ của Liễu Minh Thần là Lục Mai, bà đang đứng ở bên cạnh một chiếc xe con, bên trong mặc một chiếc áo màu trắng bằng vải tơ tằm, bên ngoài là một chiếc áo khoác dáng dài màu xám, trên cổ tay mang theo một chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ, cả người đoan trang quý phái, khí chất bên trong lộ ra vẻ khôn khéo cùng quyền thế.

Tài xế đứng sau lưng Lục Mai, che ô cho bà.

Thấy Tố Tâm đi ra, Lục Mai lộ ra nụ cười, ánh mắt thân thiết.

Lục Mai nói có việc muốn nói cùng Tố Tâm, Tố Tâm đối với bà chưa quen thuộc lắm, nên không dám tự ý phỏng đoán chuyện gì.

Hai người ngồi ở quán cà phê đối đối diện khu trung cư, Lục Mai gọi một bình trà hoa quả, tự mình rót cho Tố Tâm một chén, nhìn như hững hờ mở miệng nói với Tố Tâm: "Tối hôm qua bác trai ra ngoài xã giao, đụng phải mẹ con đang cùng Cục trưởng chi cục thuế dùng cơm..."

Trong nháy mắt, đáy mắt Tố Tâm đều là chua xót.

Lương Mộ Lan chính là một người vô cùng thanh cao, những năm này quen sống trong nhung lụa, chưa từng tham gia qua bất kỳ bữa tiệc nào, vậy mà...!

"Chuyện của Tố gia, khắp cái thành phố A này đều xôn xao." Lục Mai giọng điệu trầm ổn, thái độ đối với Tố Tâm vẫn giống như lần trước, rất thân thiện, "Bác biết con cũng muốn vì trong nhà mà bỏ ra một phần lực, cho nên mới tìm tới con trai của phó cục trưởng chi cục thuế, tiểu Tâm, tại sao con lại bỏ gần cầu xa như vậy!"

Tố Tâm không lên tiếng, con mắt sạch sẽ xinh đẹp nhìn Lục Mai, nếu Lục Mai cũng đã nói thẳng đến rõ ràng như thế, hẳn là còn có lời muốn nói, Tố Tâm ngồi yên lặng, chờ đợi bà nói tiếp.

Mọi người thấy hay thì hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhaaaa

Bình luận

Truyện đang đọc