CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm gật đầu biểu thị biết rồi, sau đó trở về phòng trước. 

Ở trong phòng Tố Tâm cũng là đứng ngồi không yên, đi qua đi lại ở trong phòng đợi Phó Kiến Văn trở về. 

Vẻ mặt của Tần Triết lúc giơ súng nhắm vào Phó Kiến Văn đầy sát khí, Tố Tâm nhìn được rõ ràng, cô cũng sợ hai người kia ở dưới lầu sẽ xảy ra cái gì không hay, nhưng lại không thể đến xem. 

Tố Tâm một tay ôm cánh tay, cắn ngón cái của tay phải. 

Đến khi trong lòng Tố Tâm sốt ruột đã đến đỉnh điểm, cửa phòng đột nhiên mở ra... 

Tố Tâm buông ngón tay bị cắn trắng bệch ra, thấy Phó Kiến Văn đi vào, một tay cởi cúc áo sơ mi đã bị dính một chút máu ra, một tay đóng cửa phòng, con ngươi Tố Tâm hơi run rẩy, viền mắt đau rát lợi hại. 

Hôm nay cảm xúc của Tố Tâm như ngồi trên cáp treo, một lúc đi lên một lúc đi xuống. 

"Làm sao lại ở trong phòng!" Phó Kiến Văn hỏi. 

Tiếng nói vừa dứt, Tố Tâm liền vọt vào trong lòng Phó Kiến Văn, lực đạo lớn đến nỗi đụng phải Phó Kiến Văn phải lùi hai bước, sống lưng chống đỡ ở trên ván cửa. 

Tố Tâm kiễng chân, hai tay sít sao bao quanh phần gáy của Phó Kiến Văn. 

"Sao..." 

Phó Kiến Văn vừa mới nói một chữ, cánh môi đã bị cánh môi mềm mại của Tố Tâm niêm phong lại. 

Phó Kiến Văn khom người, Tố Tâm nhiệt liệt cường thế hôn khiến Phó Kiến Văn rất ngạc nhiên. 

Tố Tâm ra sức cướp đoạt không khí trong cổ họng của Phó Kiến Văn, đây là lần đầu tiên... Tố Tâm cường thế khiến cho Phó Kiến Văn bị động chịu đựng, không tìm được bất kỳ khe hở nào để làm chủ. 

Cánh tay Tố Tâm nhốt lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, dùng sức kéo về phía sau, vừa hôn Phó Kiến Văn vừa lùi về bên giường, Phó Kiến Văn bị ép khom người, một tay vịn eo nhỏ nhắn của Tố Tâm, một tay vịn mặt tường để duy trì trọng tâm ổn định, theo Tố Tâm lảo đảo đi về phía trước. 

Hôm nay Tố Tâm không giống với hằng ngày, khiến người ta vô cùng kinh ngạc. 

Bên trong giường lớn mềm mại, Tố Tâm đè Phó Kiến Văn ngã xuống, đỏ cả vành mắt, một đôi tay non mềm nhỏ bé trắng nõn cởi cúc áo của Phó Kiến Văn ra, nhưng lại run rẩy không có cách nào mở ra được, Tố Tâm buông cánh môi của Phó Kiến Văn ra, ngồi dậy ở trên thân hình Phó Kiến Văn, lôi kéo áo sơmi của anh, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ cạch cạch rơi xuống. 

Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm mới vừa còn nhiệt tình hôn mình, đột nhiên hiện tại lại giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, Phó Kiến Văn một tay chống thân thể của mình nửa ngồi dậy, một tay bợ đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm, dùng ngón cái lau chùi nước mắt của cô, nhưng lau thế nào cũng đều không hết. 

******** 

Yêu lắm rồi thì phải làm sao 

Bình luận

Truyện đang đọc