CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Mặc dù chỉ là một cử nhỉ cực kỳ nhỏ, cũng sẽ đều làm cho người đau thấu tim gan.

Cho nên, Tố Tâm mới một mực phong toả trái tim mình, từ chối bất kì người nào có ý định với cô.

"Có khác biệt sao!"

Lục Tân Nam biểu lộ cực kì nhạt, dưới chân giày da tất cả đều là nước mưa, khói bụi cũng bị hoá thành bùn đất.

"Nếu như là ý của Phó Kiến Văn, để Phó Kiến Văn tự mình đến nói với tôi!" Tố Tâm cầm tư liệu trong tay nhét trả về lồng ngực của Lục Tân Nam.

Con mắt Lục Tân Nam híp lại, đỡ tập tài liệu mà Tố Tâm nhét trả về trong lồng ngực của mình.

"Nếu như Phó Kiến Văn là ý này, tài liệu này tôi không cần! Đối Vương Tuyền... Tôi không có ý định bán đi bản thân mình, đối với Phó Kiến Văn tôi cũng thế..."

"Lòng tự ái của cô so với mạng sống của cha cô đáng giá hơn sao!" Lục Tân Nam đem tư liệu kẹp ở dưới nách, khóe môi nở nụ cười diễu cợt.

Ánh đèn màu sắc ấm áp, sắc mặt Tố Tâm lại một mảnh trắng bệch.

Cô nắm thật chặt nắm tay, ngực không nói ra được buồn bực đau nhức...

"Làm bộ làm tịch, lúc này không phải là cách! Tố Tâm, cô ước lượng thiệt hơn một chút, lại ước lượng một chút xem mạng sống của cha cô dài bao nhiêu, sau đó xem lại xem sự thanh cao của mình thể cứu cha cô hay không!"

Lục Tân Nam hít một hơi thật sâu, nhìn xem sắc mặt trắng như tờ giấy của Tố Tâm, suy nghĩ một chút, ung dung thong thả đem điếu thuốc lá rời khỏi khoé môi, hướng về phía Tố Tâm tiến một bước, màu mắt lạnh nhạt, mở miệng ở bên tai Tố Tâm: "Cô biết tài liệu trong túi này là cái gì không!"

Hai người khoảng cách quá gần, Tố Tâm theo bản năng muốn lùi lại, Lục Tân Nam lại giữ chặt cánh tay cô, ngăn cản động tác của cô, con mắt âm trầm: "Trong này, là tài liệu vừa từ thành phố B điều về đây... Chính là tư liệu đen tối của người mới nhậm chức kia! Có những tài liệu này trong tay... Đừng nói cha cô, ngay cả em trai của cha cô cũng có có thể cứu, thậm chí chức vị cũng có thể bảo vệ!"

Tố Tâm trong lòng giật mình, ánh mắt ý thức được, hướng về kẹp tài liệu đang được Lục Tân Nam kẹp ở dưới nách nhìn lại, dựa vào lời nói này của Lục Tân Nam, Tố Tâm có thể suy đoán trong tài liệu kia có chứa thứ rất quan trọng.

Tim đập, đột nhiên nhanh hơn.

Lục Tân Nam quan sát kỹ biểu lộ của Tố Tâm, nhìn thấy sự biến hoá trong dự liệu của mình, mới hài lòng buông ra cánh tay của cô ra, cười gằn nhấc lông mày: "Còn muốn làm bộ làm tịch giả bộ thanh cao nữa không!"

Nguyên bản, Lục Tân Nam vốn không định nói với Tố Tâm những câu này, thậm chí vừa bắt đầu... Lục Tân Nam chỉ là dự định đưa tư liệu cho cô xong liền đi.

Nhưng, thời điểm Tố Tâm xuống lầu một khắc đó, anh nghĩ tới trước khi trở về thành phố A có hỏi Phó Kiến Văn một câu: "Cậu có thể vì Tố Tâm làm đến bước này, là dự định muốn kết hôn sao!"

Khoé môi Phó Kiến Văn có ý cười, chỉ nói một câu: "Tố Tâm đem trái tim của mình bảo vệ quá chặt chẽ, để từ từ đi."

Lục Tân Nam sợ Phó Kiến Văn nỗ lực một hồi, quay đầu lại, Tố Tâm đã giải quyết xong việc trong nhà, lại trưng ra bộ thanh cao đem Phó Kiến Văn một cước đá văng, Lục Tân Nam đã từng trải qua, cảm thấy lòng dạ của phụ nữ như mò kim đáy biển, lòng dạ sâu thẳm, không hề giống như bề ngoài, tưởng chừng như vô hại.

Hàm hàm hồ hồ bảo anh đưa tư liệu trọng yếu như vậy cho Tố Tâm, lại một mực không chịu mở lời... Ám muội không rõ, Lục Tân Nam cảm thấy còn không bằng coi chuyện này là một phen làm ăn, tất cả đoạt lấy.

"Những tài liệu bí ẩn này, cho cô cầm đi cứu cha cùng chú của cô, người kia nhất định sẽ tra ra nguồn gốc của tư liệu." Lục Tân Nam dơ tư liệu trong tay lên, "Những thứ đồ này... Ngoài người mình vô cùng tín nhiệm, thì khi nào lên toà án luật sư mới được tiếp xúc, cô nói Lão Phó vì cô... Phải gánh vác bao nhiêu mạo hiểm! Làm người cũng không thể chỉ để cho mình chiếm tiện nghi, để cho người khác chịu thiệt, cô nói có phải không..."

Mọi người có muốn đọc tiếp nữa không ạ, hay hẹn mọi người ngày mai nhaaaa

Bình luận

Truyện đang đọc