CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Không hiểu tại sao, trong lòng Phó Thiên Tứ có chút ngứa ngứa, ngay cả lòng bàn tay cũng đều ngứa lên, mặt cũng có dấu hiệu muốn bốc cháy.

“Hừ, cô mới là thằng nhóc con giống như Đoàn Đoàn!” Phó Thiên Tứ quay đi chỗ khác, tim đập đặc biệt nhanh, một tay cậu ta bưng rượu nếp trứng gà uốnh, một khuỷu tay đặt ở trên thành ghế, chống cằm, nhìn về phía ngoài cửa.

Tiểu Lục không nhịn được mỉm cười, biết Phó Thiên Tứ chính là thẹn thùng.

Chú dì Phúc vẫn là một mặt khó làm, biết là Phó Thiên Tứ không thích bị đối xử như một đứa trẻ! Trẻ con bây giờ đều là như thế này...

“Chú Phúc dì Phúc không nên để bụng, Thiên Tứ chính là một người có cá tính kỳ quặc!” Tố Tâm cúi đầu nhìn về phía Đoàn Đoàn, “Có phải hay không Đoàn Đoàn!”

Đoàn Đoàn nghiêm túc gật đầu với chú dì Phúc: “Vâng! Kỳ quặc!”

Chú Phúc cùng dì Phúc bị trêu chọc cười ha ha không ngừng.

...

Ngoài cửa, sau khi gặp được Đoàn Đoàn, Khương Trình Viễn có phần không khắc chế được tâm tình của chính mình, ông ta quay đầu lại nhìn về tiếng cười cười nói nói trong phòng liếc mắt: “Con nuôi nấng Đoàn Đoàn vô cùng tốt! Những năm này... Một mình con mang theo đứa trẻ, cực khổ rồi!”

Hai tay Phó Kiến Văn bỏ túi đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem cây xanh trong sân bị tuyết đọng rơi đầy xuống: “Cho nên hôm nay ông đến nơi này của chú Phúc dì Phúc để nhìn trộm, nhìn xem một mình tôi có nuôi nổi Đoàn Đoàn hay không có đúng không!”

“Kiến Văn...” trong giọng nói của Khương Trình Viễn lộ ra vô lực, “Cha là tới thăm chú dì Phúc, chứ không có biết các co hôm nay muốn dẫn Đoàn Đoàn trở về, là chú Phúc nói, hôm nay các con trở về đón bọn họ đi... tham nhập hôn lễ của các con!”

Trong giọng nói của Khương Trình Viễn lộ ra vẻ cô đơn vô tận.

Bình luận

Truyện đang đọc