"Ây ây, chị gái... Chuyện này là chúng em không đúng, chị xem nên bồi thường như thế nào, chúng em bồi thường là được rồi, không cần thiết phải gọi cảnh sát đến đâu, hôm nay Thiên Tứ là quá gấp gáp muốn đến xem mẹ của cậu ấy, mẹ của cậu ấy nhập viện rồi, cho nên mới hơi nôn nóng một chút."
Bạn của thiếu niên nhanh chóng tiến lên để giải thích lấy lòng, ngược lại, thiếu niên Thiên Tứ kia, lại một mực nghiêng đầu đi một bộ không độ trời chung với Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên, bộ dáng vừa uỷ khuất vừa quật cường.
"Chị gái, chúng em biết sai rồi! hai vị thiếu niên còn lại cũng tiếp tục năn nỉ, chị nói cần thồi thường bao nhiêu tiền, chúng em bồi thường là được rồi!"
"Đúng, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện chuyện nhỏ liền không có gì nữa. Hai người đừng báo cảnh sát, chúng ta tự mình giải quyết là được rồi, hai chị nói có phải không!"
Ba thiếu niên vừa rồi còn đứng xem trò vui, vào lúc này đã mở miệng một tiếng chị gái hai tiếng chị gái.
"Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe, hỏi xem thay cửa xe, tu sửa lại xe hết tất cả bao nhiêu tiền." Tố Tâm mắt không chút rung động nói với Bạch Hiểu Niên.
Lên web tìm cửa hàng sửa xe, Bạch Hiểu Niên lấy số gọi điện, nói ra kiểu dáng xe, hỏi xem tất cả hết bao nhiêu tiền.
Chiếc xe này chính là Bạch Hiểu Niên trả góp để mua, tiền còn chưa có trả hết nên yêu quý vô cùng. Bây giờ bị vỡ thành như vậy hẳn là rất đau lòng.
Cúp điện thoại, chỗ sửa chữ nói hết khoảng hơn bốn mươi triệu nhưng Bạch Hiểu Niên sợ không đủ, cố ý nói cao hơn: "Tổng cộng 50 triệu."
"Chị định cướp tiền đấy à!" Thiếu niên tên Thiên Tứ lại ồn ào.
Tai nạn xe cộ lần này đối với Bạch Hiểu Niên mà nói chính là bị vạ lây, khiến cho cô nói ra số tiền đó cô cũng chẳng vui vẻ gì, vốn muốn lấy số điện thoại của cậu ta sau đó thay hết bao nhiêu có thể thương lượng.
Nhưng thiếu niên này lại nói một câu trực tiếp chọc giận Bạch Hiểu Niên.
Bạch Hiểu Niên gằn giọng: "Lần này tôi chỉ lấy phí sửa chữa, còn chưa tính đến phí tổn thất tinh thần!Tôi vừa mới mở cửa xe cậu liền trực tiếp lái xe đâm phải, nếu không phải tôi thu nhanh chân vào thì chân của tôi đã bay theo cái cửa kia rồi! nếu cậu cảm thấy vậy thì chúng ta tính thêm cả phí tổn thất tinh thần đi! tất cả năm mươi năm triệu, một đồng cũng không thể thiếu!"
"Không được, chi phí cao quá, mình xem mấy em trai nhỏ này vẫn còn là trẻ con, sợ là không trả nổi được nhiều tiền như vậy, chắc phải gọi cho cha mẹ của các em ấy." Tố Tâm không nhanh không chậm nói.
Lời này vừa nói ra, mấy thiếu niên đi cùng Thiên Tứ kia vô cùng gấp gáp.
"Thiên Tứ... Cậu có thì mau trả bọn họ đi!"
"Được rồi được rồi!" Bạn của thiếu niên Thiên Tứ kia lôi kéo cậu ta, nhỏ giọng, "Coi như của đi thay người đi! Sau đó tìm cớ xin mẹ cậu sau!"
"Ba cậu cũng không muốn cậu ra ngoài gây loạn lên như vậy đâu, nếu cậu bị bắt tới đồn cảnh sát. Ba cậu chưa chắc sẽ tống cậu ra nước ngoài. Lúc đấy có tiền cũng không giải quyết được cái gì! Nhẫn nại nhẫn nại!"
Ba người thay nhau mở miệng khuyên can cậu ta.
Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên đứng ở bên cạnh xe, bạn của thiếu niên kia đi ra cây ATM rút tiền.
Nhìn ra thiếu niên chính là không muốn dùng phương thức chuyển khoản để lưu lại tin tức, miễn cho sau này phiền phức, Bạch Hiểu Niên cũng không định lấy số điện thoại của thiếu niên kia nữa.
Sau khi thiếu niên cùng đồng bọn của cậu ta rời đi, Bạch Hiểu Niên gọi điện thoại đến cửa hàng sửa xe.
Lúc xe cứu hộ đến, đã gần mười hai giờ trưa rồi, dưới bầu trời mưa phùn mù mịt, Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên bật ô lên che, nhìn theo chiếc xe đã bị bay một bên cánh cửa rời đi.
Thời gian vẫn còn khá lâu nữa mới đến chương trình của Bạch Hiểu Niên, Bạch Hiểu Niên nói: "Thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn mì cay đi!"