CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thấy Tố Tâm không nói lời nào, chân mày Phó Thiên Tứ nhíu chặt hơn: “Chị đừng tưởng rằng tôi xuất hiện ở đây chính là vì đến nhà chị, nhà bạn học của tôi cũng ở nơi này, tôi lại đây thăm nhà, đi ngang qua cửa vào mà thôi!”

Nhìn xem bôn dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của Phó Thiên Tứ, Tố Tâm cũng không có chú ý bởi vì thời kỳ trưởng thành của thiếu niên đều như vậy, cô mở miệng: “Muốn vào nhà không!”

Phó Thiên Tứ liếc mắt nhìn về phía cửa hàng rào, lỗ tai có phần đỏ: “Chị đã mời nhiệt tình như vậy thì vào một chuat!”

Đáy mắt Tố Tâm mơ hồ có ý cười, cô nhìn xem Phó Thiên Tứ một tay bỏ túi đẩy cửa đi vào, đồng phục học sinh trên người của cậu ta có phần bẩn, mái tóc cũng rất loạn.

Đến gần Tố Tâm mới phát hiện, trong con mắt xinh đẹp của Phó Thiên Tứ hình như mang theo tia máu đỏ, có lẽ là bởi vì Phó Thiên Tứ trắng nõn, cho nên vào lúc này vết bầm đen liền đặc biệt rõ ràng.

Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn tránh ra khỏi lối đi, Phó Thiên Tứ đi vào nhìn thấy tiểu Lục cầm áo khoác của Phó Kiến Văn trong tay, một bộ muốn đi ra ngoài.

Phó Thiên Tứ sững sờ, nhìn về phía Tố Tâm: “Các người muốn đi ra ngoài!”

"Ừ!” Tố Tâm đóng cửa lại, nhìn xem Phó Thiên Tứ mới một thời gian không gặp mà đã gầy đi trông thấy, cũng không có gạt cậu ta, cô gật đầu, “đến Kim Thành một chuyến.”

Phó Thiên Tứ chỉ sững sờ chốc lát, vốn dĩ chuẩn bị mở tủ giày lấy giày thì dừng lại, tầm mắt của cậu ta đảo qua áo khoác trong tay tiểu Lục, cau mày, nhìn như cà lơ phất phơ nhưng trong giọng nói mang vẻ oan ức: “Các người đều muốn đi ra ngoài chị còn kêu tôi vào để làm gì!”

“Ăn điểm tâm không!” tuy rằng Tố Tâm hỏi như vậy, nhưng trong lòng biết rõ Phó Thiên Tứ chưa có Qn, cho nên người đã đi về phía nhà bếp để chuẩn bị bữa sáng cho Phó Thiên Tứ rồi.

“Đã ăn rồi!”

Phó Thiên Tứ nói dối mặt không đỏ tim không đập, nhưng cái bụng “Ùng ục ùng ục” đã bán đứng cậu ta rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc