CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm đứng dậy, hai tay quàng lấy eo hẹp của Phó Kiến Văn, ngửa đầu nhìn anh, hai lúm đồng tiền ngọt ngào hiện ra: "Em cùng anh đến nhà cũ Phó gia! Ngày sinh của mẹ chúng ta nên ở đó!"

Phó Kiến Văn nhìn xem cô vợ nhỏ bé trong lồng ngực của mình, anh hỏi: "Không sợ tới đó sẽ phải đối mặt với bà ngoại sao!"

"Có anh ở, em sợ cái gì!" Tố Tâm nở nụ cười sáng rỡ đối với Phó Kiến Văn, đáy mắt tất cả đều là tín nhiệm, "Em biết bất luận là có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ che chở cho em!"

"Đúng!" Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn nâng khuôn mặt tươi cười của Tố Tâm lên, cảm xúc mềm mại khiến cho người yêu thích không buông tay, "Có anh ở đây, cái gì em cũng không cần sợ!"

"Vậy hãy nhanh dọn dẹp! Dĩ nhiên đã quyết định muốn đi rồi, em không muốn tới trễ..."

"Được!" Phó Kiến Văn gật đầu đáp lại, hôn lên miệng nhỏ của Tố Tâm một cái, phảng phất bên trong như là mật dịch.

Tố Tâm dựa lưng vào giá sách, nhón chân lên, hai tay ôm lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, đáp lại nụ hôn của anh.

Cánh môi bị cắn, hai tay của Phó Kiến Văn trói lại khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm, hai người tách ra, con mắt híp lại liếm liếm môi dưới, có vị mặn của máu.

"Xin lỗi..." Tố Tâm hoang mang thất thố giơ tay đi lau vết máu ở khóe môi của Phó Kiến Văn, "Em không cố ý!"

Yêu quá tha thiết không kềm chế được, Tố Tâm ra tay có hơi nặng một chút.

Phó Kiến Văn nhìn vết máu trên ngón tay của Tố Tâm, anh nắm chặt cổ tay của cô, đem ngón tay ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay có vị máu tươi...

Khoang miệng của Phó Kiến Văn nóng bỏng trơn trợt, khẽ mút đầu ngón tay của Tố Tâm, loại cảm giác đó khiến cho Tố Tâm cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Bình luận

Truyện đang đọc