CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm vừa nói vừa lấy thêm cháo vào bát cho Đoàn Đoàn, cười hỏi Đường Tranh.

Đường Tranh ngẩn ra, đặt lại chén cà phê xuống bàn, sang sảng mở miệng: "Chị dâu có chuyện gì xin cứ sai bảo..."

"Hôm nay tôi và Kiến Văn có chút chuyện, có thể phiền anh đưa Đoàn Đoàn đến nhà trẻ một chuyến được không!" khóe môi Tố Tâm nổi lên ý cười.

Phó Kiến Văn liếc nhìn Tố Tâm, hiểu ý trong lời nói của cô, anh thích ý tựa lưng vào ghế, mở báo ra xem, khóe môi không nhịn được ý cười.

Phó Kiến Văn đã đồng ý với Vưu Nại Nại rằng sẽ không nói cho Đường Tranh biết đến sự tồn tại của Tiểu Đường Quả nên nói năng vẫn luôn thận trọng, nhưng nếu như là tự bị Đường Tranh gặp phải... Thì cũng không nên trách Phó Kiến Văn được.

Dù cho hôm nay Đường Tranh không gặp được Vưu Nại Nại, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Đường Quả giống y như đúc mình hồi còn bé, trong lòng chắc chắn sẽ nghi ngờ!

"Được! Đoàn Đoàn để chú đưa đi nhé, nhất định phải chỉ cho chú xem cô nhóc muốn kết hôn với cháu mới được, để chú nhìn xem cô bé đó có xứng với Đoàn Đoàn nhà chúng ta không!" Đường Tranh đùa Đoàn Đoàn.

Phó Kiến Văn cười vui vẻ hơn.

Còn Tố Tâm chỉ cười không nói, Đường Tranh không phải thích chế giễu người khác sao...

Lần này, Tố Tâm xem Đường Tranh tới nhà trẻ xong có còn cười được nữa không.

"Đoàn Đoàn, hôm nay ba mẹ có chuyện, để chú Đường Tranh đưa con đi nhà trẻ được không, buổi chiều nhất định ba mẹ sẽ tới đón con!" Tố Tâm nghiêng đầu nhìn Đoàn Đoàn nói.

Đoàn Đoàn vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nhóc suy nghĩ một chút sau đó duỗi ngón tay út của mình ra: "Một lần nha..."

Tố Tâm gật đầu, cô có thể hiểu được ý của Đoàn Đoàn muốn nói, ý của nhóc là chỉ có thể để cho Đường Tranh đưa đi một lần như thế, Tố Tâm liền nói: "Chỉ cho chú Đường Tranh đưa đi một lần thôi, được không!"

Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn gật đầu, mỗi một lần nhóc nói chuyện, mẹ nghe đều có thể hiểu được! Không giống với Tiểu Đường Quả suốt ngày nói líu ra líu ríu, nhưng mỗi lần Đoàn Đoàn nói đều không hiểu, sau đó truy hỏi Đoàn Đoàn cả nửa ngày, cứ suốt ngày cái gì vậy? cái gì nha!!!

"Đoàn Đoàn thật hư, chú thương con như vậy! không ngờ con lại ghét bỏ chú!"

Đoàn Đoàn khéo léo nhìn xem Đường Tranh, vẻ mặt thành thật, ngón tay dơ lên sau đó chỉ một đoạn dài dài, nhưng sau đó nữa lại suy nghĩ lại thì lại rụt lại một chút, sau đó mới nghiêm túc nói với Đường Tranh: "Một tí tẹo như này này..."

Đường Tranh: "..."

Ghét bỏ một tí tẹo như thế sao! Đường Tranh có nên cảm ơn Đoàn Đoàn không đây...

Tố Tâm cười đem cốc sữa bò đưa cho Đoàn Đoàn, hai tay nhóc nâng cốc sữa bò, đôi mắt sáng long lanh nhìn cốc nước chanh đặt bên cạnh Tố Tâm.

Tố Tâm chú ý tới ánh mắt của Đoàn Đoàn, Tố Tâm cười đưa nước chanh cho Đoàn Đoàn, cũng bắt trước Đoàn Đoàn dơ ngón tay út ra thể hiện một xíu xíu: "Cái này Đoàn Đoàn cũng chỉ có thể uống một chút!"

"Vâng ạ!"

Bình luận

Truyện đang đọc