CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Dưới tiếng nhạc nhu hoà phát ra từ phòng cà phê, Lục Khinh Lệ mang theo cười gằn, tiếng nói châm chọc từ trong điện thoại phát ra. 

"Cô có biết trước đây Phó Kiến Văn còn yêu Lục Tương Tư hơn sinh mệnh của mình!" 

"Lời này tôi đã nghe qua, Lục tiểu thư không phải là người đầu tiên nói với tôi như vậy... là phụ nữ." 

... 

Ghi âm vẫn còn tiếp tục, đèn xanh, chiếc ô tô ở đằng sau chiếc Maybach của Phó Kiến Văn đã bắt đầu ấn còi! 

Lúc này Phó Kiến Văn mới khởi động xe, nghiêm mặt nghe ghi âm. 

Đoạn ghi âm kia kết thúc, Tố Tâm đem màn hình điện thoại di động tắt đi, khóe môi mỉm cười mang theo vài phần đắc ý: "Có đoạn ghi âm này ở đây, nếu như Lục Khinh Lệ dám tuôn ra tin tức Đoàn Đoàn không phải là con trai của chúng ta, em sẽ nói cô ta muốn nói xấu anh cho nên mới nói đứa trẻ không phải con của chúng ta!" 

Tố Tâm luôn luôn thông minh, Phó Kiến Văn không nghi ngờ. 

Từ khi biết thân thế của Đoàn Đoàn, Lục Khinh Lệ tới tìm Tố Tâm, Tố Tâm liền biết chuyện này sẽ xảy ra, cho nên nhìn xa trông rộng một chút. 

"Phó phu nhân thật thông minh!" đáy mắt của Phó Kiến Văn đều là ý cười, dùng thái độ khích lệ Đoàn Đoàn để khen ngợi Tố Tâm một câu. 

Tố Tâm: "..." 

Được khen thưởng rồi, nhưng mà Tố Tâm lại không vui, ai lại coi cô như đứa trẻ để dỗ dành vậy chứ! 

"Xung quanh anh có phải còn em Vương, chị Lý xinh đẹp gì nữa không!" Tố Tâm điều chỉnh tư thế ngồi, đem túi xách đặt sang bên cạnh, hỏi một câu, "Cũng cho em chuẩn bị tư tưởng một chút, xem khả năng mình còn phải đối mặt với bao nhiêu người!" 

"Phó phu nhân đang ăn rất nhiều giấm sao..." Nụ cười trên khoé môi Phó Kiến Văn ngày càng rạng rỡ. 

"Đúng là ăn rất nhiều!" 

Phó Kiến Văn không nghĩ tới Tố Tâm lại có thể thẳng thắn thừa nhận như vậy, anh quay đầu sang nhìn Tố Tâm, thấy con mắt trong trẻo của cô không có né tránh mà nhìn thẳng vào anh, Phó Kiến Văn rất là bất ngờ. 

Quả nhiên là tức giận rồi... 

Phó Kiến Văn đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm. 

Biết là Phó Kiến Văn đang lái xe, Tố Tâm chỉ nhẹ tay giãy giụa, chứ không có tránh thoát khỏi bàn tay của Phó Kiến Văn. 

"Một lúc nữa trở lại anh sẽ bồi thường cho em!" tròng mắt của Phó Kiến Văn ngoại trừ ý cười còn có tình tố cuồn cuộn. 

Tiếng nói vừa dứt, Phó Kiến Văn dùng sức nhéo nhéo tay nhỏ của Tố Tâm. 

Nhịp tim của Tố Tâm nhẹ nhàng tăng nhanh, lỗ tai ửng hồng, rút tay mình ra khỏi tay của Phó Kiến Văn: "Ai cần anh bồi thường!" 

"Để anh sắp xếp cho em một trợ lý..." Phó Kiến Văn đột nhiên mở miệng đối nói với Tố Tâm: "Như vậy liền sẽ không có người đến quấy rầy em." 

Nói là trợ lý, hẳn là thêm người bảo vệ. 

"Không cần." Tố Tâm hơi cười, "Người khác vì anh muốn tới tìm em, làm gì phải ngăn cản! Vừa vặn để em biết mị lực của anh có bao nhiêu, cũng tuyên bố đã kết hôn, còn có nhiều người mơ ước đến anh như vậy! Nhiều đến mấy cũng không sao, để em luyện miệng lưỡi một chút cũng rất tốt." 

Những lời này của phụ nữ nghe một chút là được rồi, Tố Tâm tức giận Phó Kiến Văn có thể nhận ra được. 

Điện thoại của Phó Kiến Văn chấn động, anh cầm lên liếc nhìn, lại tiện tay đem điện thoại di động ném vào trong hộp chứa đồ. 

Tố Tâm nhìn sang, nhìn thấy tên Lục Khinh Lệ... 

******* 

Lục Khinh Lệ sắp ăn hành với anh Phó rồi! 

Bình luận

Truyện đang đọc