Đoàn Đoàn giòn tan trả lời, mặc dù hoàn toàn không biết mì trứng gà là món gì.
Nhìn thấy Đoàn Đoàn là thật sự đói bụng, Tố Tâm định làm riêng cho Đoàn Đoàn một bát mì trứng gà, nghĩ một lát lại quay đầu lại lễ phép hỏi Phó Kiến Văn một câu: "Anh Phó, anh có muốn ăn một bát!"
Đối với mì trứng gà, Tố Tâm cảm thấy tay nghề của mình vẫn là nấu cho người khác ăn được.
Rõ ràng là ngày mai sẽ đi làm giấy đăng kí kết hôn, tự dưng ở chung... lại có cảm giác mới lạ, đặc biệt là cách xưng hô của cô với Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, Phó Kiến Văn luôn có thói quen ăn khuya, hôm nay dì Lý lại không ở nhà... Anh chính là chưa có cái gì để ăn.
Vào lúc này Tố Tâm hỏi, Phó Kiến Văn lại có hứng thú với món mì này
"Phiền cô rồi..." Phó Kiến Văn nói ba chữ khách khí này, nhưng ngữ khí nghe lại không khách khí như thế, phảng phất đây chuyện đương nhiên.
Tố Tâm biết, đây là Phó Kiến Văn cao cao tại thượng...Ngữ khí này cũng là do thói quen, cũng không phải nhằm vào cô.
"Không phiền, không phiền..." Tố Tâm ngoài miệng nói xong, đã xoay người đi nhà bếp chuẩn bị.
Phó Kiến Văn nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn ôm ly sữa bò, hỏi: "Biết mì trứng gà là cái gì không?"
Đoàn Đoàn lắc đầu, vẫn là một mặt vui vẻ...
Ở trong nhà trẻ, các bạn của nhóc đều là khoe khoang mẹ tự tay làm cho bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon, Đoàn Đoàn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên được ăn đồ ăn mẹ nấu, Đoàn Đoàn rất vui vẻ... Bất kể là cái gì, Đoàn Đoàn nhất định đều thích ăn.
Tố Tâm lấy ra trong tủ lạnh cà chua, trứng gà còn có rau.
Chỗ ngồi của Phó Kiến Văn, vừa vặn có thể nhìn thấy ở bếp Tố Tâm đang bận rộn...
Tố Tâm một lần nữa ghim mái tóc còn ẩm ướt ra sau, kéo ống tay áo lên, cô cầm rau cải lên bẻ, động tác thành thạo đặt ở dưới vòi nước.
Nhà bếp ánh đèn ấm áp toả ra, dưới dòng nước hai tay của Tố Tâm trắng nõn, đặc biệt đẹp đẽ...
Tố Tâm trong nhà bố trí đều là ấm áp, không giống Phó Kiến Văn trong nhà trang trí phong cách đơn giản... màu sắc lạnh lẽo.
Nhà của Phó Kiến Văn, đại khái ngoại trừ phòng của Đoàn Đoàn có nhiều hơn một chút hình ảnh hoạt hình, ngoài ra trong nhà hầu như đều là màu sắc đơn giản, đem lại bầu không khí trầm thấp.
Đoàn Đoàn như là xem không đủ Tố Tâm làm, mắt to ngó ngó nơi nhà bếp nhìn xem Tố Tâm, rõ ràng đã đến thời gian ngủ của nhóc, nhưng nhóc như được hồi máu tỉnh gấp ba trăm lần.
Nhìn thấy sân thượng nơi có một chiếc lồng mèo nhỏ, Đoàn Đoàn cộc cộc cộc chạy tới, hai cái tay nhỏ bé nằm nhoài ra cửa sổ nhìn ra phía ngoài...
Phó Kiến Văn đem Đoàn Đoàn ôm trở về, khiến nhóc ngồi yên ở trên ghế sa lon, ánh mắt đã rơi vào góc nhỏ mấy khung ảnh ở trên tủ...
Khung ảnh bên trong, có một tấm Tố Tâm chụp lúc còn đi học, đại khái là ở thời điểm Tố Tâm mười bảy, mười tám tuổi.
Tố Tâm trong ngực ôm một con mèo Anh lông ngắn cười rất vui vẻ, trong lòng cô là con mèo bộ dạng lười biếng đang híp con mắt lại, đuôi của nó buông xuôi theo cánh tay của Tố Tâm, tư thái tuỳ ý.
Phó Kiến Văn không tự chủ cầm khung ảnh liếc nhìn một lần nữa rồi mới thả trở lại.
Đại khái chờ lâu, lại uống một chén sữa bò... Đoàn Đoàn con mắt có phần lim dim, nhóc dần dần nhắm mắt, ngả về phía sa lon, nghĩ thầm... Nghỉ ngơi một lúc, nghỉ ngơi một lúc liền có thể được ăn đồ của mẹ làm.