CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

“Để tôi, kẻ nào thất đức đem xe ngừng nơi này như vậy!” Phó Thiên Tứ không nhịn được liếc mắt nhìn về phía chiếc xe kia.

Tiểu Lục đem xe ngừng ở ven đường, chạy chậm lại đây xuống hỏi dò tình huống, cậu ta đánh giá chiếc xe con chặn ở lối vào một chút, tiểu Lục gõ gõ cửa kính xe nói với Tố Tâm: “Phu nhân, xe của chúng ta sợ là không đi qua được chiếc Bentley đỗ ở đằng trước, bằng không chúng ta đem xe ngừng ở bên ngoài rồi đi bộ vào!”

Bentley!

Mùa này, một chiếc xe quý như vậy làm sao sẽ xuất hiện tại hoa quế ổ!

Tố Tâm quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, tầm mắt của Phó Kiến Văn đảo qua thân xe sau đó mở miệng nói: “Đi tới!”

Tố Tâm đem xe ngừng lại, Phó Kiến Văn đánh thức Đoàn Đoàn, giúp nhỏ bé đang mơ mơ màng màng mặc áo khoác vào, giúp nhóc đội mũ, đem nhóc ôm từ bên trong xe ôm ra.

Hoa tuyết rơi vào lỗ mũi nhỏ của Đoàn Đoàn, kích thích nhỏ bé hắt xì hơi một cái.

Tiểu Lục cùng Tố Tâm mang theo đồ vật chuẩn bị cho chú dì Phúc vào, Phó Thiên Tứ nhìn thấy đi tới, không nói lời nào cứ như vậy tiếp nhận đồ vậy trong tay Tố Tâm rồi đi thẳng.

Tiểu Lục đóng cốp sau lại, gọi một câu: “Thiên Tứ, cậu biết đường tới chỗ đó sao!”

“Trước tiên cứ đi thẳng vào khẳng định là đúng rồi...” Phó Thiên Tứ không muốn thừa nhận mình ngại ngùng, một tay cậu ta mang theo đồ vật, một tay bỏ túi làm bộ thông minh.

Một đôi mắt to của Đoàn Đoàn nhìn xem bóng lưng của Phó Thiên Tứ, rất nhanh lại bị bầu trời đầu tuyết hấp dẫn, nhóc duỗi móng vuốt nhỏ ra muốn bắt được hoa tuyết, chỉ tiếc hoa tuyết vừa rơi vào trong lòng bàn tay liền hòa tan.

“Đi!” một tay Tố Tâm vịn lấy cánh tay của Phó Kiến Văn, nhón chân lên kéo mũ cho Đoàn Đoàn, mở miệng cười.

Làm sao Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn cũng không nghĩ tới, hôm nay tới Kim Thành, ở trong nhà chú Phúc lại có thể biết đụng tới cha ruột của Phó Kiến Văn là Khương Trình Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc