CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Hai đầu điện thoại đã trầm mặc trong chốc lát, Tố Nhiên lại nói: "Tôi đã thi đậu đại học Sheffield, học kỳ sau là có thể nhập học! Vốn là tôi bất ngờ trở về, bởi vì mẹ tôi nói về sau nhập học rồi muốn trở lại sẽ rất khó, cho nên tôi với mẹ tôi cùng trở về..."

Tố Tâm buông thõng con mắt, nhìn chằm chằm vào điều lệ phòng làm việc trên màn hình máy vi tính, mất tập trung: “Ừ! Chúc mừng..."

"Tôi..." Tố Nhiên tựa hồ khó mà mở miệng, một lát mới nói một hơi: "Tôi muốn gặp mẹ cô một chút! Tôi tới bệnh viện, bệnh viện nói mẹ cô đã được cô đón ra!"

Kỳ thực, lúc này Tố Nhiên đang đứng ở cửa bệnh viện.

Trong tay cô ta mang theo mấy món điểm tâm mà bình thường Kỷ Vân thích ăn nhất, tâm tình rất thất lạc.

Đến thăm Kỷ Vận, Tố Nhiên phải dùng đến một thứ dũng khí rất lớn.

Ở trở máy bay trở về, Tố Nhiên hầu như không có ngủ, trong đầu tất cả đều là chuyện này, vừa nhắm mắt lại chính là những chuyện mà Kỷ Vận đã vì cô ta mà làm, tất cả mọi thứ.

Sau khi máy bay hạ xuống, Tố Tâm sợ do dự sẽ mất đi dũng khí tới gặp Kỷ Vận cho nên liền trực tiếp tới.

Nói thế nào Kỷ Vận cũng là người nuôi cô ta lớn khôn! Bà cũng không biết mình không phải là con gái của bà, từ nhỏ đến lớn, tình yêu mà bà có thể cho Tố Nhiên tất cả đều cũng đã cho!

Tố Tâm không phải người không có lương tâm như vậy, kỳ thực cô ta cũng sẽ ở trong những buổi tối yên tĩnh không người mà nhớ về người mẹ điên kia...

Cũng sẽ nhớ tới, bà dùng chính phương thức sủng ái vụng về để bảo vệ cô ta!

Những năm này đi qua, trong đầu Tố Nhiên tất cả đều là bộ dáng hề hề bẩn thỉu của Kỷ Vận, Tố Nhiên muốn nhớ lại rõ ràng gương mặt của Kỷ Vận, nhưng làm thế nào đều không thấy rõ!

Bình luận

Truyện đang đọc