CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Văn mỉm cười nhìn Tố Tâm nói: "Vội cái gì!"

Hơi thở phả ra bên cạnh tai Tố Tâm, cô cắn môi dưới, cố nén không cho Phó Kiến Văn nhìn thấu, khiếp đảm đẩy cửa ra.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng.

Lúc Tố Tâm xuống lầu, là muốn đem Đoàn Đoàn giao cho Phó Kiến Văn rồi lên luôn, chẳng ai nghĩ tới bây giờ mới quay trở lại.

Trong nhà không có dép thích hợp, Tố Tâm để Phó Kiến Văn trực tiếp đi vào.

Cô để chiếc chìa khóa ở trên tủ giày, nhỏ giọng nói với Phó Kiến Văn: "Nhà vệ sinh ở đằng kia..."

Phó Kiến Văn nhìn theo tầm mắt Tố Tâm: "Chỗ nào!"

Tố Tâm: "..."

Cô dẫn Phó Kiến Văn tới tận cửa nhà vệ sinh, bật đèn, thuận tay giúp Phó Kiến Văn đẩy cửa ra, trong miệng không quên giục: "Tôi sắp phải rửa mặt chuẩn bị đi đài truyền hình rồi, bạn của tôi cũng sắp dậy rồi, anh... dùng nhanh lên một chút."

Phó Kiến Văn cúi đầu nhìn Tố Tâm đứng ở cửa ra vào, nhấc chân đi vào trong.

Tố Tâm đứng yên ở ngoài cửa không nhúc nhích, Phó Kiến Văn đưa tay ra chốt cửa: "Dự định ở cửa nghe tôi đi vệ sinh sao!"

Trong nháy mắt, mặt của Tố Tâm đỏ như trái cà chua, ai thèm đứng ở đây nghe chứ! Tên lưu manh!

Tố Tâm xoay người đi chỗ khác, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy kéo một cái, cả người đã bị kéo vào bên trong nhà vệ sinh.

Phó Kiến Văn dơ tay đóng cửa lại, khóa trái, đem người đặt ở trên vách tường lạnh lẽo.

Sống lưng Tố Tâm chạm vào gạch men lạnh lẽo, máu nóng đã xông tới đỉnh đầu, sợ đến nỗi mái tóc đều dựng thẳng đứng lên, trái tim đập kịch liệt.

"Anh định làm gì!"

Tố Tâm căm tức đưa tay đẩy Phó Kiến Văn ra, nhưng không dám lớn tiếng, phẫn nộ lại không thể phát tác làm lộ ra mấy phần ngây thơ.

Phó Kiến Văn thân hình cao lớn, đem Tố Tâm bao phủ bên trong, đặc biệt là ở trong nhà vệ sinh đã bị bịt kín, hai người ở khoảng cách gần như vậy, Phó Kiến Văn vừa nãy làm cho cô ý loạn tình mê, thiếu một chút nữa đã không bảo vệ được mình. Mùi vị nam tính lần nữa chui vào mũi cô, Khiến cho cô vô cùng khẩn trương cùng ngột ngạt.

"Em đứng ở cửa không đi, chi bằng không ở bên ngoài nghe nữa, để cho em đi vào nhìn xem."

Giọng nói từ tính của Phó Kiến Văn không nhanh không chậm phát ra làm lộ ra vẻ ám muội, rõ ràng giọng điệu nhẹ như vậy, nhưng vẫn là làm cho Tố Tâm cảm thấy căm tức.

Nhìn ngũ quan thâm thuý của Phó Kiến Văn, lỗ tai Tố Tâm nóng bỏng: "Ai muốn nghe!"

"Không muốn nghe chính là muốn xem!" Phó Kiến Văn một tay chống lên mặt tường gạch men sứ, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tố Tâm hướng về dây lưng của chính mình, "Muốn thấy..."

Tố Tâm muốn lấy ra tay, lại bị Phó Kiến Văn sít sao nắm lấy, rút không nổi.

"Buông tay!"

Tố Tâm xấu hổ lại lúng túng, cô đúng là đánh chết vẫn không sợ, biết rõ Phó Kiến Văn đáng sợ, lại còn cho Phó Kiến Văn tiến vào nhà của mình.

Rốt cuộc là cô thật sự cho rằng, Phó Kiến Văn sẽ kiêng kị hai người bạn của mình, hay là đối với Phó Kiến Văn, biểu hiện của cô không có bài xích, trong đáy lòng còn muốn tin tưởng nhân phẩm của Phó Kiến Văn, ngay cả chính bản thân mình cũng không rõ.

Lòng bàn tay cách một tầng áo sơmi, chính là phần dưới bụng căng đầy cơ bắp hoa văn, vật đàn ông nóng bỏng truyền đến, bị phỏng làm cho cả người Tố Tâm run rẩy.

Cô càng muốn rút tay ra, Phó Kiến Văn càng lôi kéo cánh tay của cô quàng lấy.

Tố Tâm không muốn.

"Đừng làm loạn..." tiếng nói thuần hậu của Phó Kiến Văn mang theo một tia khàn khàn, đem người ôm lấy, "Ở nhà bị quấy nhiễu không làm thành, em cảm thấy xấu hổ còn tôi đây bị đè nén rất khó chịu."

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nha

Bình luận

Truyện đang đọc