CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thu xếp cho Đoàn Đoàn xong, Phó Kiến Văn trở về phòng, Tố Tâm đã tắm xong, cô ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc.

Dưới sắc màu ấm áp, Tố Tâm dùng năm ngón tay vuốt tóc của mình, chuẩn bị dùng dây buộc tóc để túm tóc của mình lên, mới vừa cầm lấy dây buộc tóc ở trên bàn thì dây liền bắn ra, khéo chọn thế nào mà lại rơi đúng ở dưới đôi dép bông màu xám tro của Phó Kiến Văn.

"Nha!" Tố Tâm nắm chặt mái tóc, xoay đầu lại.

Phó Kiến Văn khom lưng nhặt dây buộc tóc lên, đứng dậy, liền đối mặt với cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của Tố Tâm.

Tố Tâm lần nữa dùng năm ngón tay sửa lại mái tóc của mình một chút, cho rằng Phó Kiến Văn muốn đưa dây buộc tóc cho mình, cô giơ tay ra...

Phó Kiến Văn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tố Tâm, Tố Tâm rút ra, đưa tay ra, nói: "Đừng nháo! Đưa dây buộc tóc cho em!"

Phó Kiến Văn đứng ở bên cạnh Tố Tâm, ba ngón tay banh dây buộc tóc ra, trói lại hai vai của Tố Tâm, làm cho cô xoay người lại đối mặt với bàn trang điểm, hai tay Phó Kiến Văn túm vào trong mái tóc đen dài giống như tơ lụa của Tố Tâm.

Lần thứ nhất buộc tóc cho con gái, Phó Kiến Văn khó tránh khỏi không thuận tay, anh học bộ dáng Tố Tâm đem năm ngón tay xen vào mái tóc dài, lúc túm tóc lực đạo có hơi mạnh, khiến cho Tố Tâm cảm thấy da đầu tê rần, đau đến hít vào một hơi.

"Đau sao!" Phó Kiến Văn hỏi.

"Có chút..." ngón tay Tố Tâm đè lại chỗ đau, khóe môi không tự chủ mỉm cười, "Nhưng mà không sao!"

Động tác của Phó Kiến Văn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng nói trầm thấp vang lên: "Về sau luyện tập nhiều một chút, sẽ không làm đau em nữa rồi!"

Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn qua gương trang điểm, anh đang buông thõng con mắt, khớp xương ngón tay nhẹ buộc tóc giúp cô.

Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn: "Về sau đừng nói lời mập mờ ở trước mặt đứa trẻ..."

Bình luận

Truyện đang đọc