CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong gian phòng lớn như vậy, Tố Tâm nằm ở trên giường lớn mềm mại, hô hấp cân xứng, mái tóc dài trải rộng trên ga giường màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết có phải là bởi vì quá nóng mà có chút hồng hào hay không.

Bên giường có một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, ánh mắt nhìn vào Tố Tâm chăm chú đến nỗi không hề chớp.

Trên giường, hai tay Tố Tâm đột nhiên nắm chặt, lông mày căng thẳng, lông mi run rẩy, như là gặp ác mộng, giãy giụa nhưng vẫn chưa tỉnh lại...

Trong giấc mơ, Tố Tâm mơ tới khi mình trở về phòng lấy điện thoại, mới vừa xoay người lại lấy điện thoại di động, đã bị người che ghìm chặt phần gáy sau đó bịt miệng mũi lại, loại cảm giác nghẹn thở kia khiến người ta tuyệt vọng.

Tố Tâm dùng sức đẩy bàn tay to lớn đang che ở miệng vào mũi của mình ra, nhưng cuối cùng mới giãy giụa một chút cả người đã vô lực, cả người rơi vào bóng tối, cô bị người khác dùng cánh tay siết chặt lấy, kéo lê ra bên ngoài.

Tim Tố Tâm đập nhanh hơn, trong nội tâm âm thầm nói cho Tố Tâm chạy mau! Chạy mau!

Nhưng là thân thể cô không nhúc nhích được!

Tố Tâm muốn đẩy cánh tay người đàn ông đang kéo mình ra, nhưng làm thế nào cũng không có cách nào giơ được cánh tay của mình lên!

Biết rõ Vưu Nại Nại chỉ cách mình một cánh cửa, nhưng Tố Tâm dùng hết toàn lực cùn không phát ra được âm thanh nào, vẫn cứ bị đẩy vào bên trong một vùng tăm tối...

Tố Tâm phảng phất như lâm vào một mảnh hỗn độn, thật giả thật giả đan xen.

Bình luận

Truyện đang đọc