Phó Thiên Tứ chờ Phó Kiến Văn trả lời, nhưng Phó Kiến Văn chỉ an an tĩnh tĩnh mà nhìn thẳng cậu ta, này làm cho Phó Thiên Tứ càng căng thẳng hơn.
"Em muốn nói, bằng không để cho mẹ của em giữ lại một phần của bà ấy, những phần khác em cho anh! Anh đừng... Đừng rời khỏi tập đoàn Khải Đức!" bình thường miệng lưỡi của Phó Thiên Tứ rất trơn tru lưu loát, vào lúc này nói những câu này lại ấp úng như một đứa bé.
Trong lòng Phó Thiên Tứ không dễ chịu, cậu ta luôn cảm thấy là cậu ta chiếm mất thứ thuộc về Phó Kiến Văn.
Hôm nay khi cậu ta nghe nói Phó Kiến Văn cần nghỉ nghỉ dài hạn, vốn cậu ta cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, những năm này Phó Kiến Văn vì tập đoàn Khải Đức mà liều sống liều chết, đều không có thời gian nghỉ ngơi, lần này muốn nghỉ dài hạn cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng sau đó, Mục Mạn Đồng lại nói cho cậu ta biết, Phó Kiến Văn không hề có điềm báo trước tuyên bố cần nghỉ nghỉ dài hạn như vậy, sợ là cái nghỉ dài này không đơn giản, có thể là Phó Kiến Văn muốn rời khỏi tập đoàn Khải Đức!
Mục Mạn Đồng còn nói cho Phó Thiên Tứ, sở dĩ tập đoàn Khải Đức mấy năm này có ngày hôm nay, cũng là bởi vì có Phó Kiến Văn, những người mơ ước tập đoàn Khải Đức mới không dám rục rà rục rịch, bởi vì bọn họ đều sợ hãi thủ đoạn của Phó Kiến Văn!
Dù sao, Mục gia bọn họ cũng một thành viên có ý định rục rịch!
Mục Mạn Đồng nói, nếu như lần này Phó Kiến Văn thật sự ra đi, những người đã sớm muốn hạ thủ với tập đoàn Khải Đức, sợ là sẽ có cơ hội ra tay, cho nên tạm thời trước khi Phó Thiên Tứ trở nên mạnh mẽ, nhất định không thể để cho Phó Kiến Văn phải rời khỏi tập đoàn Khải Đức.
Mà Phó Thiên Tứ lại cảm thấy, đúng như Mục Mạn Đồng đã nói, không có Phó Kiến Văn thì sẽ không có tập đoàn Khải Đức hôm nay, bởi vì tập đoàn Khải Đức thuộc về Phó Kiến Văn, cho nên Phó Kiến Văn không thể đi.
Phó Thiên Tứ nhớ tới tối ngày hôm qua Lư Thanh Mai nói cho cậu ta chuyện Phó Thanh Tuyền đem cổ phần chia thành ba phần, vào lúc này Phó Thiên Tứ liền không nhẫn nại cho nên lập tức chạy đi tìm Phó Kiến Văn, muốn Phó Kiến Văn đừng rời khỏi tập đoàn Khải Đức.
Phó Kiến Văn vẫn duy trì tư thế hai tay bỏ túi nhìn qua Phó Thiên Tứ và không hề bị lay động.
Phó Thiên Tứ hơi nhăn nhó, cậu ta không biết nên làm sao mới phải: "Cái kia, mẹ em, và ấy rất đáng thương... Cho nên em không còn cách nào!"
********
Lư Thanh Mai chả có gì đáng thương hết, có đáng thương thì Phó Thiên Tứ còn có chút đáng thương.Haizzzz