CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Vừa mở cửa phòng ra, đèn cảm ứng liền sáng lên.

Nhà trọ không lớn, nhưng sạch sẽ ngăn nắp, cái gì cũng có.

Tố Tâm đóng cửa lại, thay đổi dép, nhưng không cách nào an tâm nghỉ ngơi, cô xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài xem, lại đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía dưới lầu.

Chiếc taxi đưa cô về vẫn dừng ở dưới lầu, khiến cho Tố Tâm an tâm hơn một chút.

Thời gian trôi qua, ánh mặt trời từ từ lặn xuống phía tây, ánh mặt trời màu đỏ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, khiến cả căn phòng trở nên ấm áp hơn.

Từ cửa sổ nhìn ra phía tây, chân trời mây lửa xán lạn, nơi xa nhà lầu mọc lên san sát như một bức tranh.

Rõ ràng trước mắt là cảnh sắc ấm áp lại rực rỡ, nhưng trong lòng Tố Tâm lại là một mảnh nặng nề.

Từ lúc tiến vào trong cái nhà trọ này, Tố Tâm chỉ đặt chiếc chìa khóa lên trên khay trà, đơn giản kiểm tra hoàn cảnh một lượt sau đó liền ôm gối ôm ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cửa vào, tính toán thời gian mà Phó Kiến Văn tới.

Ở nước ngoài, một khắc Tố Tâm cũng không muốn đợi, cô muốn về nước.

Bởi vì cô cảm thấy người ở trong nước mới an toàn.

Tia sáng chiều tà, từ trên ghế sa lông chuyển qua vách tường, càng ngày càng trở nên mờ, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm toàn bộ nhà trọ, chỉ có sắc thái ăn chơi trác táng ở bên ngoài là nguồn sáng duy nhất chiếu vào trong căn phòng.

Không biết từ lúc nào mà Tố Tâm lạ dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi như vậy, trong lòng cô ôm thật chặt ôm gối.

Cô ngủ không được vững vàng, cau mày, giống như một chút động tĩnh liền có thể đánh thức cô.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ thủy tinh có hai con mèo hoang đánh nhau sau đó nhảy lên mái nhà, phát ra âm thanh bình bịch, Tố Tâm bị thức tỉnh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ..

Bình luận

Truyện đang đọc