CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đoàn Đoàn vừa đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Tố Tâm, căn nhà an tĩnh khiến lòng người hoảng hốt.

Phó Kiến Văn không ở, Tố Tâm như là bị rút đi khí lực.

Cô đánh khởi tinh thần, nhắn cho Phó Kiến Văn một tin nhắn, nói đã đưa Đoàn Đoàn đi vườn trẻ rồi, buổi tối sẽ làm cơm nước thật ngon đợi Phó Kiến Văn trở về.

Phó Kiến Văn không ở, Tố Tâm muốn để cho mình trở nên bận rộn hơn...

Cô cũng không cảm thấy đói bụng cho nên rửa sạch bộ đồ ăn sau đó đem toàn bộ biệt thự đều quét dọn sạch sẽ một lần.

Mệt mỏi đến mức tận cùng, Tố Tâm ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi uống nước, liền chìm vào trong giấc ngủ mê man.

Lúc mở mắt, cô nhìn thấy Vưu Nại Nại khom người, đắp kín chăn cho mình, còn cái tay đang đặt lên trán để thăm dò nhiệt độ.

"Nại Nại! Sao cô lại tới đây!" Tố Tâm chống đỡ đứng người dậy.

Vưu Nại Nại ngồi dậy, nhìn qua gương mặt tái nhợt của Tố Tâm, lo lắng nói: "Buổi trưa Tiểu Đường Quả ở vườn trẻ gọi điện thoại cho tôi, nghe nó nói, Đoàn Đoàn bảo hôm nay huấn luyện viên Phó không ở nhà, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không có bắt máy, tôi không yên lòng cho nên tới xem một chút!"

Tố Tâm còn có chút chưa tỉnh ngủ, cầm lấy điện thoại bị rơi xuống kẽ hở ở sô pha, liếc nhìn...

Có thể là lúc ngủ trong tay cô nắm điện thoại di động, không cẩn thận tắt âm lượng.

"Xin lỗi, không cẩn thận ấn xuống yên lặng!"

Vưu Nại Nại lắc đầu: "huấn luyện viên Phó đã nói, lúc anh ấy không có ở đây tôi phải ở bên cạnh cô, là tôi đã tới chậm."

"Buổi tối Kiến Văn sẽ trở lại rồi, tôi ở nhà cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, không cần phải gấp chạy tới!" Tố Tâm mỉm cười với Vưu Nại Nại.

Tố Tâm không có ăn điểm tâm, dọn dẹp cho tới trưa, buổi trưa mệt ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là một giờ rưỡi, đói bụng đến nỗi đường máu có chút thấp, cho nên lúc này người uể oải như muốn ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc