CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm kiễng nhọn chân ôm chặt phần gáy của Phó Kiến Văn không buông tay, gật đầu: "Có, mì sợi em đã lấy từ trong tủ lạnh ra rồi, nước cũng đã đun sôi, cà chua trứng gà em cũng đã chuẩn bị sẵn, anh muốn ăn, rất nhanh, chỉ cần mười phút!"

" Trước hết để cho anh ăn chút đồ vật lót dạ một chút, sau đó..." Phó Kiến Văn nghiêng đầu nói nhỏ ở bên tai Tố Tâm, tiếng nói mập mờ, "Chuẩn bị ăn em!"

Tố Tâm cắn môi dưới, đáy mắt đều là ý cười, mở miệng nói: "Hẳn là cho anh ăn no xong, em ăn anh!"

Phó Kiến Văn ôm eo nhỏ của Tố Tâm càng chặt hơn, gần đây cô vợ nhỏ của anh đúng là rất ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi Phó Kiến Văn muốn lập tức đem người ôm lên lầu giải quyết tại chỗ.

Nhận ra được gò má của Phó Kiến Văn lạnh lẽo, Tố Tâm nghiêng đầu, cánh môi ấm áp hôn lên gò má của Phó Kiến Văn, hỏi: "Bên ngoài rất lạnh sao!"

"Cũng còn tốt!"

"Muốn thưởng thức cái lạnh không!"

Nghĩ đến có thể vọt vào thân thể cực nóng cực ấm áp của Tố Tâm, màu mắt của Phó Kiến Văn sâu hơn, hầu kết nhẹ nhàng nhún, bàn tay lớn chuyển qua cái mông căng tròn của cô: "Ân, có một nơi ấm áp nhất! Một lúc nữa em tốt nhất cho anh...!"

Tố Tâm trơn tuồn tuột như con Cá Chạch trườn ra khỏi lồng ngực Phó Kiến Văn, đôi mắt to tròn liễm liễm chọc người: "Em đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, anh lên lầu đổi bộ quần áo rồi xuống!"

Nói xong, Tố Tâm bước nhanh về hướng nhà bếp, tim đập đặc biệt nhanh.

Phó Kiến Văn: "..."

Nơi nào đó chưa được thư thái không cách nào tiêu giảm, khiến cho Phó Kiến Văn cảm thấy không trên không dưới!

Anh nhẫn nhịn không thoải mái, thay đổi giày rồi đi lên lầu thay quần áo.

Bàn tay lớn khớp xương rõ ràng của Phó Kiến Văn mở cúc áo sơmi ra, cầm quần áo ở nhà tiến vào phòng tắm muốn xông tắm nước lạnh một cái.

Cởi quần áo, nhìn thấy nơi nào đó của chính mình không giống bình thường, Phó Kiến Văn chỉ cảm thấy bây giờ Tố Tâm càng ngày càng mê người.

Phó Kiến Văn tiện tay đem chiếc quần nhỏ của mình ném vào bên trong thùng rác, lực đạo không khống chế được cho nên có phần hơi lớn, làm đổ thùng rác, bên trong một hộp nhỏ đựng nhẫn lăn đi ra.

Phó Kiến Văn ngẩn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc