CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tuy rằng hôm nay xảy ra loại chuyện này ở nhà của Phó Kiến Văn!

Nhưng nếu như trước kia Phó Kiến Văn không khiến cho Sở Tầm hiểu nhầm, thì loại chuyện này cũng sẽ không xảy ra...

Lời nói của Sở Tầm, Tố Tâm đều nghe được!

Mẹ của Sở Tầm đã từng nhắc với Phó Kiến Văn về tương lai của anh cùng với Sở Tầm, nếu như lúc đó Phó Kiến Văn kiên quyết phản đối thì hôm nay cũng sẽ không xuất hiện loại chuyện đáng xấu hổ này.

Nói đến, đây chính là chuyện của mấy tháng trước, lúc ấy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn chưa cùng nhau, chuyện kia chính là quá khứ của anh, Tố Tâm không nên ở chỗ này phân cao thấp.

Nhưng những gì đã qua không nên ảnh hưởng đến hiện tại, đi qua rồi thì chỉ nên là quá khứ.

Tại sao lại không cùng nhau đem những quan hệ lằng nhằng này xử lý sạch sẽ mà phải ghen tuông!

Nghe ra Tố Tâm không cao hứng, Phó Kiến Văn muốn cười lại không cười nhìn Tố Tâm đang từ trên lầu đi xuống: "Ghen rồi sao!"

Tố Tâm nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn, không nói lời nào mà đi đến trước bàn ăn, khom lưng thu dọn tài liệu của Liễu Minh Thần, sử dụng hơi nhiều lực, khiến cho bên trong phòng ăn vang lên tiếng bùm bùm...

Phó Kiến Văn mỉm cười, đi tới phía sau Tố Tâm, một tay chống ở bàn ăn, một tay vịn ở chỗ dựa lưng ghế ăn, tư thế như là đem Tố Tâm khoá vào trong ngực.

Anh tới gần Tố Tâm, giọng nói khàn khàn: "Anh không hề làm gì cả, cái gì cũng đều chưa nói, người khác cởi quần áo trước mặt anh, em cứ như vậy tức giận với anh, anh có oan uổng hay không!"

Tố Tâm nắm tài liệu trong tay,, không mặn không nhạt mở miệng: "Nếu như có người đàn ông nào ở trước mặt em cởi sạch, em cũng không hề làm gì cái gì cũng không nói cái gì, em cũng hi vọng anh có thể giống như em hôm nay, đối xử bình tĩnh như thế..."

"Tố Tâm, chúng ta cần nói chuyện." thân thể của Phó Kiến Văn dán sát vào sống lưng của Tố Tâm, giọng nói từ tính thuần hậu cũng chìm đi mấy phần.

Động tác thu dọn tài liệu của Tố Tâm dừng lại một chút, mím môi môi không có hé răng, cụp mắt đem tài liệu ôm vào trong ngực...

Nhớ tới Sở Tầm hỏi Phó Kiến Văn có phải Phó Kiến Văn thích cô ta chủ động, trong lòng Tố Tâm biết, Phó Kiến Văn hẳn là rất thích, bằng không anh sẽ không nhiều lần hỏi mình lúc nào chủ động một lần như vậy.

Cô vẫn còn ở nơi này suy nghĩ làm sao có thể chủ động với Phó Kiến Văn, thậm chí còn nhẫn nhịn xấu hổ mở phim 18+ lên xem để học tập sau đó muốn chủ động lấy lòng Phó Kiến Văn, thì đã có người không nhẫn nại được tự mình tới cửa cởi quần áo rồi.

Sáng sớm hôm nay ở trong phòng làm việc nói chuyện cùng Sở Tầm, Tố Tâm không hề tức giận...

Nhưng vào lúc này, cô không thể nào ép xuống được sự nóng giận ở trong lòng mình.

Phó Kiến Văn nói một câu "Anh kết hôn rồi" rất khó sao!

Nếu như Phó Kiến Văn nói cho Sở Tầm, Sở Tầm còn có thể ở ngay trước mặt anh cởi quần áo sao!

Cá tính của Tố Tâm rất bướng bỉnh, một khi đã yêu, cô rất để ý mấy chuyện vụn vặt này.

Cô tin tưởng Phó Kiến Văn, nhưng lại không nhịn được oan ức.

Cô ôm chặt tài liệu trong lồng ngực, xoay người, một tay gạt tay của Phó Kiến Văn ra, tránh thoát khỏi lồng ngực anh, hai người cách ra một khoảng Tố Tâm mới nói: "Nóng giận là em không tốt, em xin lỗi..."

Vừa dứt lời, Phó Kiến Văn liền hôn lên môi Tố Tâm, môi lưỡi cọ xát, Phó Kiến Văn phát hiện Tố Tâm không chống cự cũng không phối hợp, Phó Kiến Văn buông ra, mở miệng nói: "Người nên nói xin lỗi là anh, xin lỗi anh đã không xử lý tốt, về sau loại chuyện này nhất định sẽ không xảy ra một lần nào nữa! Đừng nóng giận... Được chứ, Phó phu nhân!"

Tố Tâm không thèm để ý Phó Kiến Văn, gật gật đầu, rõ ràng qua loa.

"Ngẩng đầu, nhìn anh!"

Giọng nói của Phó Kiến Văn rất bình thường nhưng lại giống như là mệnh lệnh, khiến cho người khác không thể chống cự.

Tố Tâm ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Kiến Văn nhìn thấy viền mắt Tố Tâm đã đỏ lên, anh hơi cười cười: "Anh còn không oan ức đây, đang ngồi ở nhà thật tốt, người khác đột nhiên chạy tới cởi quần áo, vợ mình lại đổ hết tội lỗi lên đầu mình, thử hỏi có oan ức không cơ chứ!!"

*Mọi người thấy anh Phó oan ức hay đáng đánh nào cùng like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *

Bình luận

Truyện đang đọc