CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong ngăn kéo tủ đầu giường, Lý Mục Dương cầm lên một cái điện thoại vệ tinh, Lý Mục Dương ném đến bên chân Tố Tâm: "Nếu như không tin cô có thể gọi điện thoại hỏi chồng cô một chút! hiện tại chồng của cô đang ở trên máy bay, chắc là đã xuất phát được ba tiếng rồi."

Tố Tâm nhìn xem chiếc điện thoại, cảm thấy đưa tay là có thể chạm tới điện thoại nhưng trong lòng bàn tay của cô tất cả đều là mồ hôi, cô gian nan nuốt xuống một hớp nước miếng, điều chỉnh tốt giọng nói của mình, hỏi: "Tôi... Quần áo của tôi!"

Bên trong tiếng nói của Tố Tâm rõ ràng có run rẩy, mặc dù muốn che giấu nhưng vẫn là không giấu được, run khiến người khác dễ dàng phát hiện ra nội tâm của cô đang kinh hoảng.

"Quần áo trên người của cô bị bẩn, tôi đã để nữ giúp việc đổi giúp cô! Không tin tôi gọi cô ấy đi vào cho cô hỏi..." Lý Mục Dương nói xong hướng về ngoài cửa gọi một câu, "Victoria..."

Một người mặc đồng phục, mái tóc màu vàng óng cuộn lại, nhìn lên hơn 30 tuổi đi vào, hai tay đặt song song ở trước bụng dưới, khom lưng chào Lý Mục Dương cùng Tố Tâm, lễ phép đắc hỏi: "Ngài có gì cần sai bảo sao!"

Hai con mắt của Lý Mục Dương chỉ nhìn Tố Tâm, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại có một mình cô, hơn nữa khóe môi của Lý Mục Dương còn mang theo ý cười vui vẻ, anh ta nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô giải thích với vị tiểu thư này một chút, quần áo trên người..."

"Xin lỗi tiểu thư, không được ngài đồng ý của cô tôi đã tự ý giúp cô thay quần áo, bởi vì lúc ôm cô trở lại, trên người A Triển bị thương, cho nên máu cọ vào quần áo của cô, cho nên tôi mới giúp cô thay đổi quần áo, cô yên tâm, quần áo ngủ trên người cô là quần áo mới tinh, quần áo của cô cũng đã đưa đi giặt, sau đó sẽ trả lại cho cô!"

Victoria mỉm cười giải thích, tựa hồ cho rằng Tố Tâm là đang lo lắng quần áo trên người mình không phải là quần áo mới.

Bình luận

Truyện đang đọc