CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đây là lần đầu tiên Hứa Khai xuất hiện trước truyền thông kể từ khi trở về, công chúng cảm thấy hứng thú nhất chính là vì sao Hứa Khai bị tai nạn sau bốn năm còn có thể trở về, còn sống sót có bao nhiêu người, những năm này anh làm sao có thể trải qua, được ai cứu vớt.

Hứa Khai ngồi ở ghế sô pha, vị trí bên cạnh Tố Tâm, hai chân trùng điệp, tư thế thư thái dựa lưng vào ghế, tốc độ nói chầm chậm mà trầm tĩnh, tự thuật lại vụ tai nạn máy bay năm đó, trong lời nói mang theo một tia hài hước, khiến người ta lo lắng đồng thời vui vẻ, rồi hướng về Hứa Khai thán phục.

Nguyên lai năm đó máy bay chính là trệch hướng đường biển sau đó rơi xuống, rồi cũng giống như trong phim ảnh, rơi vào một đảo hoang.

Hứa Khai nhìn vào màn ảnh nói, nói xin lỗi, sống sót sau tai nạn máy bay kia, chỉ có một mình anh.

Dưới đài, thân nhân của những nạn nhân đã từng ngồi trên chuyến T- 324, trong nháy mắt khóc thành một đống...

Nhiều ngày trôi qua, bọn họ một mực chờ đợi tin tức của Hứa Khai, hi vọng Hứa Khai có thể mang cho bọn họ hi vọng, nói người thân của bọn họ còn sống, dù cho phía chính quyền cũng đã sớm công bố những hành khách gặp nạn còn sống sót chỉ có một mình Hứa Khai, bọn họ vẫn hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Bọn họ bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức đi tới đi lui để hỏi thăm chương trình này, cho dù mất bao nhiêu tiền cũng muốn bỏ ra mua một chiếc vé, làm tất cả cũng chính là vì đạt được một cái hy vọng mà thôi, nhưng mà cái hi vọng này... vẫn là thất vọng.

Hứa Khai đối diện với người thân của nạn nhân gặp nạn nói, anh đã cố gắng hết sức, đem thi thể người gặp nạn chôn cất, bởi vì không quen biết lẫn nhau cho nên, anh rất xin lỗi vì không có cách giúp bọn họ lập bia mộ, hi vọng người chết được yên nghỉ, người sống bớt đau thương.

Hứa Khai không nhịn được yết hầu dị dạng, nghiêng đầu dùng nắm đấm che miệng, ho kịch liệt.

Tố Tâm nhìn ra được Hứa Khai đang ẩn nhẫn cảm xúc, cô bưng chén nước lên đưa cho anh, nói: "Hứa thiếu gia đã cố gắng hết sức rồi, việc làm của anh rất đáng được mọi người kính nể, không cần nói xin lỗi."

Nghe được ba chữ "Hứa thiếu gia", cổ họng Hứa Khai như là có đồ vật gì chắn ngang càng cảm thấy không thoải mái.

"Cảm ơn, khụ khụ khụ..." Hứa Khai tiếp nhận chén nước, còn đang kịch liệt ho khan, chén nước trong tay vãi ra không ít.

Tố Tâm không đành lòng, tiếp nhận chén nước, đặt ở trên khay trà, đưa cho Hứa Khai một tờ giấy, một cách tự nhiên giơ tay thay anh khẽ vuốt ve sống lưng, thấp giọng hỏi dò: "Có khỏe không! Có muốn hay không nghỉ ngơi một chút!"

Hứa Khai xua tay, dưới đài Hạ Hàm Yên đã ngồi không yên bước lên đài.

Thấy thế, Tố Tâm lui sang một bên.

Chậm rất lâu, Hứa Khai đối với mọi người nói một tiếng xin lỗi, nhẫn nhịn ho khan nói: "Có thể tiếp tục! Khụ khụ..."

Hạ Hàm Yên khắp nơi lo lắng đứng ở trên đài, không biết là nên đi xuống hay không, hay là ngăn cản Hứa Khai tiếp tục.

"Tố Tố, có thể tiếp tục..." yết hầu Hứa Khai cảm giác khó chịu, quay đầu, tầm mắt thâm thuý nhìn phía Tố Tâm.

Đang quay mà nghe Hứa Khai gọi mình như vậy, Tố Tâm có phần bất ngờ...

Thính phòng xảy ra ồn ào không nhỏ.

Tố Tâm xưng với Hứa Khai là Hứa thiếu gia, Hứa Khai lại gọi Tố Tâm là Tố Tố...

Hứa Khai thấy thế, bận bịu giải thích: "Xin lỗi, người dẫn chương trình chính là em gái của bạn thân tôi, quen biết mười mấy năm gọi như vậy đã quen rồi, hiện tại đang quay tôi vô ý rồi."

Hạ Hàm Yên nhìn chằm chằm Tố Tâm, vì không làm ảnh hưởng tới tiết mục, do dự mãi vẫn là đi xuống.

Thấy ngực Hứa Khai phập phồng sau đó bình tĩnh, Tố Tâm mới nói: "Như vậy... Sau kì tích như vậy, cảm xúc sâu sắc nhất của anh là gì!"

Bình luận

Truyện đang đọc