CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhìn tiêu đề này, Tố Tâm có phần nghĩ mà sợ, không tự chủ nắm điện thoại di động chặt hơn.

Tối hôm qua cô nói với Phó Kiến Văn những câu kia, dự định về sau sẽ không tiếp tục dây dưa, nếu như hiện tại lại mang thai, đứa trẻ sẽ làm thế nào!

Nếu thật sự mang thai, cô tuyệt đối không có dũng khí đi phá thai.

Thời học đại học, cô đã từng gặp một trường hợp ở trong kí túc xá. Bởi vì phá thai mà sau đó thân thể ít nhiều đều bị ảnh hưởng.

Người kia bởi vì phá thai mà về sau không thể tiếp tục sinh con nữa, trường hợp như vậy, Tố Tâm cũng thấy qua không ít.

Hơn hai mươi tuổi, Tố Tâm sẽ vì thân thể của mình mà chịu trách nhiệm.

Thoát ra tin tức buổi sáng, Tố Tâm thả cốc sữa bò xuống. Mở Google Search ra, đánh lên dòng chữ "Sau khi quan hệ, thời gian có thể uống thuốc tránh thai muộn nhất là bao lâu".

Đầu bên kia điện thoại không biết nói cái gì, lông mày Phó Kiến Văn thoáng nhíu lại, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, ngậm vào khóe môi, đưa tay lấy cái bật lửa, phát hiện ra Tố Tâm đang nghiêm túc tìm kiếm cái gì đó.

Phó Kiến Văn hướng về phía Tố Tâm liếc mắt một cái, nội dung trên điện thoại không lớn, nhưng Phó Kiến Văn lại nhìn rất rõ ràng.

Trên trang web nói, có loại tránh thai khẩn cấp 72 giờ, uống càng sớm hiệu quả càng tốt. Nhưng cũng không đảm bảo 100%.

72 giờ, trái tim đang treo ở cuống họng của Tố Tâm được buông lỏng đi một chút.

Nhen nhóm điếu thuốc lá, Phó Kiến Văn đem cái bật lửa đặt trên hộp thuốc, tiếng nói bình tĩnh: "Chuyện bên kia cậu xử lý trước, một lúc nữa đến công ty lại nói."

Nghe ra Phó Kiến Văn chuẩn bị cúp điện thoại, Tố Tâm giả vờ trấn định khóa màn hình điện thoại di động, đem điện thoại di động để ở một bên, nhanh chóng ăn sáng sau đó mở miệng nói với Phó Kiến Văn: "Chương trình hôm nay phải thu sớm, tôi phải đi rồi..."

Trên internet nói, thuốc tránh thai uống càng sớm càng phát huy được tác dụng, Tố Tâm có phần đứng ngồi không yên, cảm thấy vô cùng sợ sệt.

"Tôi đưa em đi..."

Phó Kiến Văn đứng dậy, ngậm vào điếu thuốc lá, cầm lấy áo khoác âu phục ở sau ghế, mặc lên.

Thấy Phó Kiến Văn bữa sáng còn không ăn, Tố Tâm đeo túi xách lên vội nói: "Không cần, tôi tự bắt xe đi là được rồi."

"Tôi còn có chuyện muốn nói với em, đi..."

Phó Kiến Văn đem điện thoại cùng hộp thuốc lá và cái bật lửa cầm lấy, dụi tắt điếu thuốc lá, trước tiên hướng về thang máy đi đến.

Tố Tâm siết chặt túi xách của mình, cùng đi sau lưng Phó Kiến Văn.

Mới vừa đi hai bước, Tố Tâm phát hiện mình đã quên cầm áo sơmi của Phó Kiến Văn, lại vội vã quay trở lại, nhấc túi lên, chạy đuổi theo bước chân Phó Kiến Văn.

Vừa vào thang máy, Tố Tâm liền giải thích: "Áo sơ mi của anh tôi cầm đi trước, tối hôm qua thật không tiện... làm bẩn áo sơ mi của anh, tôi sẽ trả lại anh cái khác."

Tố Tâm vốn là muốn nói "Mua" lời chưa kịp ra khỏi miệng, liền bớt đi... Bởi vì như vậy quá xa lạ.

Phó Kiến Văn hai tay đút túi, nghe được lời nói của Tố Tâm, không hé răng, một lát mới nói: "Thay đổi màu sắc..."

Tố Tâm ngẩn ra, ngẩn người một lúc sau mới phản ứng được, Phó Kiến Văn nói chính là thay áo sơmi màu khác.

"Anh thích màu gì!" Tố Tâm hỏi.

"Em chọn là tốt rồi."

"Tingggg —— "

Thang máy vừa đến, Phó Kiến Văn đi ra khỏi thang máy, Tố Tâm nhìn bóng lưng tinh tế của Phó Kiến Văn phỏng đoán ý trong lời nói của anh.

Tố Tâm không ngốc, nghe ra trong lời nói của Phó Kiến Văn có ám muội.

Lời này là Phó Kiến Văn công khai để Tố Tâm thay anh lựa chọn áo...

Đi mua quần áo, đại khái chỉ có thể là vợ hoặc là bạn gái mới có thể.

Bên tai Tố Tâm ửng hồng, cũng đi ra thang máy.

...

Dưới lầu, trợ lý của Phó Kiến Văn đang đứng ở cạnh một chiếc Maybach, thấy Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm đi ra, cười kêu một tiếng Tố tiểu thư, giúp Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mở cửa xe.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé. Mai sữa sẽ cố gắng cho ra nhiều hơn

Bình luận

Truyện đang đọc