Tố Tâm chau mày nhìn xem hai bóng người trong sân, như vậy... Lúc ấy cha của Phó Kiến Văn đi đâu rồi!
Bởi vì cùng mẹ của Khương Minh An có một gia đình khác, liền lựa chọn từ bỏ con trai của mình, dù cho đứa bé này đã mất mẹ!
Con ngươi của Tố Tâm run rẩy, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm xấu...
Nếu như người đàn ông này đúng là cha của Khương Minh An, như vậy có phải là biết Đoàn Đoàn chính là con trai của Khương Minh An cùng Lục Tương Tư rồi hay không, ông ta đến cướp Đoàn Đoàn!
Trong lòng của Tố Tâm căng thẳng, thấy Phó Kiến Văn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên cạnh, theo bản năng Tố Tâm bắt đầu trốn.
Tâm tư cô như nổi trống, đây là ở trong nhà mình, cô sợ cái gì!
Ngoài cửa.
Phó Kiến Văn gạt gạt tàn thuốc, nghiêng đầu liếc nhìn Khương Trình Viễn, khóe môi ngậm lấy thuốc lá, từ trong túi lấy ra một hộp diêm, cắt xuống... ánh lửa chập chờn trong nháy mắt.
Phó Kiến Văn che chở ngọn lửa, đem điếu thuốc lá nhen nhóm, anh hít sâu một hơi, tiện tay đem diêm ném ở một bên, bất luận là thần thái hay là động tác đều lộ ra lương bạc.
"Kẻ nào nói cho ông biết Đoàn Đoàn chính là con của Khương Minh An cùng Lục Tương Tư!" Phó Kiến Văn thở ra một làn khói, cặp mắt cao thâm híp lại, không có chút rung động nào, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ hờ hững.
"Tướng mạo của đứa trẻ kia ta đều thấy được! Tuy rằng bên trong tiết mục chỉ là chân dung, nhưng mà lại giống như đúc Tương Tư cùng Minh An..." cổ họng của Khương Trình Viễn nhẹ nhàng nhún, ánh mắt hiện ra vẻ u buồn, "Kiến Văn, con đã có vợ, tương lai các con cũng sẽ có con của mình, Đoàn Đoàn chính là cháu trai ruột của ta, ta sẽ không khắt khe, chắc chắn sẽ không nghiêm khắc với nó!"
Phó Kiến Văn mang theo điếu thuốc lá ở bàn tay: "Ông không xem tân văn sao! Đoàn Đoàn là con của tôi cùng Tố Tâm..."