CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Giờ này còn mất công qua đây, có việc sao!" Phó Kiến Văn bỏ tay vào túi, nhìn Sở Tầm đang cười.

Sở Tầm đem điện thoại di động cất vào trong túi xách, giơ một tay mang theo mấy cái túi xách gồm đồ chơi cùng quần áo được đóng hộp tỉ mỉ, gương mặt ở trong đêm tối càng thêm vẻ sáng rỡ: "Hôm nay em chuyển tới khu này ở, tiện đường nên muốn đến thăm Đoàn Đoàn..."

Không đợi Phó Kiến Văn mở miệng nói, tầm mắt của Sở Tầm đã vô cùng tự nhiên nhìn vào bên trong xem xét, nhấc chân chuẩn bị bước vào cửa: "Đoàn Đoàn đâu rồi!"

"Đoàn Đoàn đang ngủ." Phó Kiến Văn nghiêng người tránh ra.

Sở Tầm bước vào cửa, tiện tay đem túi xách đặt ở trên tủ giày, đồ chơi cùng quần áo cho Đoàn Đoàn đặt ở bên chân, khom lưng xuống tủ lấy dép ra để thay.

Vừa kéo cửa tủ giày ra liền nhìn thấy bên trong có mấy đôi giày mới tinh của phụ nữ, trước đây Sở Tầm tới nhà của Phó Kiến Văn đều chưa từng nhìn thấy, động tác của Sở Tầm có hơi dừng lại, sau đó lại mỉm cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà lấy giày ra thay...

Phó Kiến Văn không đợi Sở Tầm đổi xong giày, đóng cửa lại, hai tay bỏ túi nhấc chân đi vào trong, hỏi một câu: "Uống gì!"

Sở Tầm khom lưng nhấc đồ mới mua cho Đoàn Đoàn lên, đi vào sau lưng Phó Kiến Văn: "Trà! Dì Lý đâu rồi... Ở trên lầu dỗ Đoàn Đoàn ngủ sao!"

"Hôm nay dì Lý nghỉ..."

Sở Tầm âm thầm thở dài một hơi... Ở đây không có người ngoài, có mấy lời, cô ta nói ra cũng đỡ ngượng ngùng hơn một chút.

Sở Tầm cũng có biệt thự ở khu này, hơn nữa còn ở đối diện nhà của Phó Kiến Văn, nhưng số lần bước chân vào cửa nhà Phó Kiến Văn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Sở Tầm nhìn bóng lưng cao lớn thâm trầm của Phó Kiến Văn ở bên trong phòng bếp, nhịp tim đập có phần nhanh, nắm chặt nắm đấm, cô ta đem quà mua cho Đoàn Đoàn đặt ở bên cạnh ghế sa lon, quay đầu lại... Mặt kính phản chiếu lại trang sức cùng thân hình nóng bỏng của Sở Tầm bên trong bộ váy liền thân màu đỏ.

Sở Tầm cố ý trở về nhà để thay quần áo, còn trang điểm cùng đeo đồ trang sức, hi vọng một lúc nữa tỏ tình có thể được thêm điểm.

Bên trong phòng bếp, dì Lý đã nấu sẵn một ấm trà gừng, cho nên Phó Kiến Văn tiện tay rót cho Sở Tầm một chén, bưng ra...

Sở Tầm nhìn thấy Phó Kiến Văn đang từ trong bếp đi ra, cô ta xoay người, nở nụ cười tươi rói đối với Phó Kiến Văn.

Cô ta tiến lên hai bước, tiếp nhận chén trà từ trong tay Phó Kiến Văn, ngửi được mùi gừng nhàn nhạt, trong lòng khó tránh khỏi cảm động, cô ta cảm thấy Phó Kiến Văn rất biết quan tâm người khác, thấy cô ta đi khuya lạnh cho nên mới pha trà gừng cho cô ta.

Sở Tầm đem chén trà đặt ở trên khay trà, cô ta đứng thẳng người nhìn thẳng vào Phó Kiến Văn: "Kiến Văn, em có lời muốn nói với anh..."

Hai má Sở Tầm bỗng nhiên đỏ ửng, Phó Kiến Văn mơ hồ có thể đoán được Sở Tầm muốn nói điều gì.

"Ngồi xuống rồi nói..." Phó Kiến Văn nói.

Phó Kiến Văn nhấc chân, cổ tay rắn chắc lại bị Sở Tầm bắt được: "Kiến Văn!"

Sở Tầm rất hồi hộp, từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Sở Tầm đi tỏ tình với người khác.

Người theo đuổi Sở Tầm rất nhiều, người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của cô ta hiếm như lá mùa thu, có thể nói, người duy nhất mà cô ta để ý, chỉ có Phó Kiến Văn.

Sở Tầm vẫn luôn tưởng rằng, cô ta ở trong lòng Phó Kiến Văn chính là đặc biệt, dù sao mạng của cô ta chính là do Phó Kiến Văn cứu được, những năm này tập đoàn Khải Đức và Sở thị có rất nhiều dự án hợp tác chung, Phó lão phu nhân rất yêu thích Sở Tầm, cha mẹ của Sở Tầm cũng rất yêu thích Phó Kiến Văn, giữa bọn họ... Không chỉ Sở Tầm, mà ngay cả hai nhà vẫn đều cho rằng giữa hai người luôn tồn tại một loại gì đó không cần nói ra cũng biết.

Dù cho lúc trước ở bên ngoài có ầm ĩ chuyện Phó Kiến Văn muốn đính hôn với con gái Hạ gia là Hạ Hàm Yên nhưng Sở Tầm cũng không chút lo sợ! Bởi vì cô ta đã gọi điện thoại qua hỏi Phó lão phu nhân...

Phó lão phu nhân nói chưa từng nghe đến chuyện Phó Kiến Văn muốn đính hôn!

Lấy sự tôn trọng của Phó Kiến Văn đối với Phó lão phu nhân mà nói, anh sẽ không thể nào đính hôn mà cũng không nói cho Phó lão phu nhân biết!

*Hãy bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc