CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Có phải có cái gì muốn cho mẹ xem không!" Tố Tâm sờ sờ gương mặt trắng nõn phúng phính của Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn gật đầu, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đem bức tranh được dấu ở sau lưng nâng lên, đưa cho Tố Tâm, ngửa đầu nhìn cô, chờ mong khen ngợi...

Tuy rằng, Đoàn Đoàn vẽ không được rõ ràng lắm, nhưng Tố Tâm thấy so với bức tranh lúc sáng hôm nay thì có thêm một đống đen thùi lùi, còn có ý thức vẽ thêm cánh tay cùng chân, Tố Tâm liền đoán được là cái gì.

Cô nghiêm túc nhìn bức tranh của Đoàn Đoàn, sau đó mới nói: "ừm... Đoàn Đoàn vẽ ba ba rất đẹp!"

Đã nhận được lời khen, Đoàn Đoàn cười càng vui vẻ hơn, miệng nhỏ đều đã bị kéo ra đến lỗ tai!

Đoàn Đoàn cảm giác mẹ của mình vừa đẹp lại vừa dịu dàng, không giống như mẹ của Tiểu Đường Quả, tuy rằng mẹ của Quả Quả cũng rất đẹp... Nhưng không có xinh đẹp bằng mẹ! Đã vậy lại còn hung dữ, đem Tiểu Đường Quả xách đến xách đi như xách một con mèo vậy.

...

Cơm tối vẫn tính là nhiều món, nhưng vẫn không làm được nhiều bằng dì Lý mọi khi!

Nhưng Đoàn Đoàn vẫn rất nể tình ăn một bát cơm.

Tám giờ tối chủ nhật, TV phát lại chương trình của Tố Tâm.

Phó Kiến Văn để công việc xuống, cùng Đoàn Đoàn và Tố Tâm ngồi xem TV.

Buổi chiều vì vui sướng được đi siêu thị, Đoàn Đoàn không có ngủ trưa, vào lúc này đã mềm mại mà tựa ở bên người Tố Tâm, có cảm giác buồn ngủ, thân thể lệch đi sau đó ngoan ngoãn nằm nhoài ở trên đùi Phó Kiến Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên chân Phó Kiến Văn, con mắt nỗ lực chớp chớp muốn mở to ra, nhưng vẫn là nhắm lại...

Có thể cảm thấy Đoàn Đoàn đối với Phó Kiến Văn không muốn xa rời, dù sao cũng là một tay Phó Kiến Văn nuôi nấng Đoàn Đoàn từ nhỏ.

Đoàn Đoàn có chút tham lam, nhóc ngủ thôi cũng phải chạm vào cả ba và mẹ mới chịu, Phó Kiến Văn thấy Đoàn Đoàn hơi bị giật mình một cái, anh lấy tay vỗ vỗ vào sống lưng của Đoàn Đoàn, mở miệng nói: "Phòng của em đã hết kỳ hạn rồi, thu dọn một chút đồ đạc rồi chuyển về đây thôi!"

Tố Tâm gật đầu: "Vâng, đợi mấy hôm nữa có thời gian em sẽ thu dọn..."

Bên này Phó Kiến Văn đã chuẩn bị gần như là đầy đủ cho Tố Tâm rồi, từ quần áo ở nhà cho đến quần áo đi làm, áo khoác, giày dép, tất cả đều không thiếu một thứ gì cả, thậm chí ngay cả mỹ phẩm và đồ lót, cũng đều đã chuẩn bị!

Mặc dù nói là chuyển nhà, nhưng chỗ này đã không thiếu một thứ gì, chuyển đi hay không cũng chỉ là một cái hình thức.

"Buổi tối ngày mai có mấy người bạn tụ họp, anh nghĩ muốn dẫn em tới làm quen một chút..."

Liên quan tới chuyện kết hôn, Phó Kiến Văn vẫn chưa nói cho Lục Tân Nam và Đường Tranh, anh muốn ngày mai dẫn Tố Tâm đi cùng, lấy thân phận bà xã giới thiệu cho bạn bè của mình.

Tố Tâm gật đầu: "Được! Ngày mai em không phải ghi hình, sáng sớm mở họp xong là không có việc gì."

Bàn tay của Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nắm lấy, cô ngẩng mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thâm thuý của anh đang nhìn mình chăm chú: "Một lúc xem xong, anh ôm Đoàn Đoàn về phòng trước, em đi tắm trước đi..."

Phó Kiến Văn nói rất bình thường, nhưng ý vị của nó Tố Tâm có thể nghe ra.

Tinh lực của người đàn ông này, đúng là...

Bên tai Tố Tâm bị phỏng lợi hại, không khí trong phòng khách trở nên ám muội.

"Kính kooonggg —— "

Bầu không khí đang dần nóng lên, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

Tố Tâm ngẩng đầu hướng về phía cửa liếc nhìn, biết có khách đến, cô sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Đoàn Đoàn, liền rút tay từ trong tay Phó Kiến Văn về, nhẫn nhịn đỏ mặt nói: "Em ôm Đoàn Đoàn lên lầu trước!"

Phó Kiến Văn gật đầu.

Cửa mở ra, người đang đứng ở bên ngoài định cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, chính là Sở Tầm, màn hình điện thoại phát ra những tia sáng, tia sáng chiếu đến khuôn mặt của Sở Tầm, càng làm cho khuôn mặt của cô ta thêm xinh đẹp.

Khóa màn hình điện thoại di động lại, Sở Tầm lộ ra gương mặt tươi cười đối với Phó Kiến Văn: "Em đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh đây!"

*Bây giờ mà sữa cho Sở Tầm uống rượu say rồi làm gì gì đó với PKV ăn trong nhà có được không cả nhà nhỉ hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé*

Bình luận

Truyện đang đọc