CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong ngực Hứa Khai như là bị cái gì chặn lại, nghèn nghẹn, hô hấp không thoải mái, rút ra một điếu thuốc, đưa đến khóe môi, từ trong túi quần lấy ra cái bật lửa, cúi thấp đầu, ấn xuống cái bật lửa mấy lần mới châm vào điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hỏi: "Là đồng nghiệp sao!"

Không có ý định gạt Hứa Khai, Tố Tâm thản nhiên trả lời: "Không phải đồng nghiệp của em, anh mới trở về, khả năng không quen biết anh ấy, nhưng chắc hẳn đã nghe nói qua, tên anh ấy là Phó Kiến Văn..."

"Đối tượng kết hôn lúc trước của Hàm Yên sao!"

Không đợi Tố Tâm nói xong, Hứa Khai đã tức giận mở miệng cắt đứt lời nói của Tố Tâm.

Tố Tâm mím môi, gật gật đầu.

Từ thái độ bên trong của Hứa Khai, Tố Tâm đã nhìn ra Hứa Khai có bài xích cùng phản cảm với Phó Kiến Văn.

Hứa Khai nhận được câu trả lời khẳng định của Tố Tâm, môi mỏng mím chặt, chỉ trỏ khói bụi, chau mày, lại nói: "Anh đích thực không quen biết Phó Kiến Văn, nhưng từ khi anh trở về đến bây giờ, thời gian ngắn như vậy đã nghe nói không ít, Tố Tâm... Trước tiên không nói tới anh ta lớn hơn em bao nhiêu tuổi, mà anh ta còn có một đứa con trai! Em là định làm mẹ kế của con trai anh ta sao!"

Liên quan tới thân thế của Đoàn Đoàn, Tố Tâm không có ý định cùng Hứa Khai giải thích.

Tố Tâm nói: "Đứa bé kia rất đáng yêu, nhóc đã coi em là mẹ..."

Hứa Khai rút điếu thuốc lá ra khỏi môi, anh đột nhiên to giọng nói, đã bị lửa giận thiêu đốt toàn bộ lý trí: "Cho nên em đây là cam tâm tình nguyện làm mẹ kế của người khác, còn là cố ý cùng đối tượng kết hôn trước đó của Hàm Yên yêu đương, em là trả thù anh sao!"

Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi... Cùng tiếng hít thở thoáng ồ ồ của Hứa Khai.

Lòng bàn tay Tố Tâm như bị cái gì đâm đau nhói, cô siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng bị chua xót xông tới.

Nếu như trước đó Tố Tâm còn không xác định, như vậy hiện tại... cô khẳng định, trước đây mình yêu thích Hứa Khai, Hứa Khai chính là biết rõ.

Biết nhiều năm như vậy, vậy mà anh vẫn là lựa chọn im lặng, lựa chọn cùng với Hạ Hàm Yên.

Tố Tâm thích Hứa Khai nhiều năm như vậy, mặc dù là lúc này phần rung động kia đã biến mất dần theo thời gian, nhưng lời nói như vậy từ trong miệng của anh nói ra, vẫn là đặc biệt hại người.

Tiếng mưa vẫn đang rơi, không khí ẩm ướt lạnh lẽo, luồn vào trong cổ áo, cảm giác mát mẻ lan tràn ra cơ thể.

Thấy con mắt trong trẻo của Tố Tâm đã ửng đỏ, cổ họng Hứa Khai vô cùng khó chịu, mấp máy cánh môi khô khốc, xin lỗi, để cho ngữ khí của mình tận lực bình thản: "Xin lỗi, anh không nên nói như vậy, nhưng Phó Kiến Văn lớn tuổi hơn em quá nhiều, lại còn có một đứa trẻ, anh nghe nói Phó Kiến Văn cưng chiều đứa trẻ kia vô cùng, anh sợ em cùng với anh ta chỉ hứng thú nhất thời, không đi tới kết hôn, uổng phí thời gian."

"Thời điểm anh trở về, em cùng Phó Kiến Văn đã ở cục Dân chính làm đăng kí kết hôn, sau đó là bởi vì anh trở về rồi... Em gấp gáp đi bệnh viện nhìn xem nên mới chậm trễ."

Giọng nói của Tố Tâm rất nhẹ, lại như cầm đá mạnh mẽ đập vào trong đầu Hứa Khai, trong lòng không nói ra được tư vị.

Nhiều năm qua đi, lần nữa trở về thành phố A, anh chỉ cảm giác chính mình... Thật sự không còn gì cả, dù cho biết Tố Tâm không đợi mình, nhưng nghe được cô sau khi anh trở về đã chuẩn bị cùng người khác kết hôn, đáy lòng của anh vẫn là đau đến nghẹt thở.

"Mẹ kế đều không dễ làm..." giọng nói của Hứa Khai cũng bình tĩnh lại, không giống vừa nãy quá mức táo bạo, bên trong giọng nói lộ ra cảm giác vô lực lành lạnh, "Tại sao không chọn một người bằng tuổi nhau rồi kết hôn, tại sao phải lựa chọn người hơn nhiều tuổi như vậy! là Cố Thiệu Đình không tốt sao!"

*Mọi người hãy bỏ phiếu cho sữa thật nhiều nha. *

Bình luận

Truyện đang đọc